Hưu Phu - Thập Dạ Đăng
Hắn nhớ ở trong mộng, Bàng Lục Nhi mang cái bụng căng tròn đứng
trước mặt hắn. Không biết vì sao nữ nhân kia lại hận hắn như vậy, ngay
cả trong mộng cũng nói dối là hoài thai con của người khác, khiến cho
hắn tâm phiền ý loạn.
Chúng Cống sinh hỏi thăm nhau, vị tân Hội Nguyên này là thần thánh
phương nào, mà không thấy hắn ra ngoài đi tới đi lui.
Bên kia, Hi Hòa Đế duyệt bài thi, hắn đưa mắt nhìn qua Cao Tự Ân.
Cao Tự Ân ngay từ bé đã được hầu hạ Hi Hòa Đế, hắn giỏi nhất là suy
đoán tâm tư thánh thượng, chỉ hai ba câu liền kể ra hết cuộc đời của
Trịnh Tuân.
Sau khi Hi Hòa Đế nghe xong, chỉ xúc động nói: “Là hậu nhân của Trịnh
công, nếu hắn thi đậu Tam Nguyên thì cũng không tính là bôi nhọ thanh
danh gia tộc.”
Chỉ bằng một câu đơn giản, cũng đủ biết người đứng đầu kỳ thi Đình đã
được định danh.
Cao Tự Ân hiểu rõ tâm tư của Hi Hòa Đế, Hi Hòa Đế kế vị đã 5 năm,
hiện giờ ngôi vị hoàng đế tạm thời yên ổn.
Tiên đế không có con nối dõi, lại không đành lòng nhìn Giang Sơn sụp
đổ, bất đắc dĩ phải chọn Hi Hòa Đế song thân đều mất. Nhưng lại không
cam lòng, chọn thêm ba vị Phụ Quốc Đại Thần phò trợ.
Nếu năm đó Tiêu Duật (Văn Trung Hoàng đế) thuận lợi kế vị, bọn họ
làm gì nghẹn khuất đến vậy, vì sợ làm ngứa mắt mấy vị Hoàng đế kia
nên bọn họ đã thận trọng từng bước để đến được ngày hôm nay.
Hi Hòa Đế có một loại cảm thông và đồng cảm với Trịnh Tuân.
“Nếu Trịnh Hội Nguyên được trọng dụng, bệ hạ có thể yên tâm được
phần nào rồi.” Cao Tự Ân nói
–
Trịnh Tuân đến chùa Tây Minh ở phía nam phường Duyên Khang, nghe
nói ở đó quẻ xăm ở đó rất linh nghiệm.
Trong chùa, Đại sư Thiện Thành là nho sĩ của Phật giáo kiêm truyền đạo
cho cao tăng, thường lập đàn luận kinh với sĩ tộc nhà quyền quý, rất có
tiếng tăm.
Trịnh Tuân không tin vào những điều huyễn hoặc lắm, hắn đến chỉ muốn
được tĩnh tâm. Hai ngày gần đây không hiểu sao hắn luôn sợ hãi, rõ ràng
Hội nguyên đã nắm trong lòng bàn tay.
“Thí chủ, Đại sư Thiện Thành có lời mời muốn gặp ngài.” Có một tiểu
tăng chắp tay trước ngực đến bên cạnh hắn.
Chùa Tây Minh rất rộng lớn, tăng lữ dẫn đường phía trước, đưa Trịnh
Tuân qua mấy gian phòng đơn sơ, đi qua giếng, vòng qua mái đình rồi
mới dừng lại: “Thí chủ, mời vào.”
Đại sư Thiện Thành thoạt trông chỉ mới bốn mươi tuổi, người hắn mặc
áo tăng y ngồi thiền trên sạp nhỏ. Tay phải cầm ấm trà rót nước: “Thật là
đường đột, vừa rồi thí chủ đến chùa, bần tăng vừa nhìn đã cảm thấy có
duyên, lúc này mới cho người đến thỉnh thí chủ.”
Trịnh Tuân tiếp nhận chung trà: “Không sao.”
“Bần tăng có thể bói một quẻ cho thí chủ được không?” Thiện Thành
đưa giấy bút tới.
Trịnh Tuân chưa nghĩ được gì, chỉ viết xuống giấy chữ “Lục”.
Thiện Thành nhấp môi nhìn chằm chằm chữ kia một hồi lâu mà không
nói lời nào. Qua một thoáng im lặng, hắn mới mở miệng: “Là phản
tượng.”
Chính quẻ và phản quẻ cùng hiện lên.
“Thí chủ sau này nhất định là một bề tôi trung thành, chỉ là nhân duyên
cùng con nối dõi có hơi quái dị.”
Hoặc con cháu đầy đàn, hoặc cô độc mãn kiếp. Trịnh Tuân chỉ cười,
không đáp lại chuyện này.
Trịnh Tuân rời khỏi cửa chùa, đến giữa sườn núi đột nhiên mưa rơi như
trút nước.
Mưa xuân dễ bệnh, quả nhiên đêm đó Trịnh Tuân trở về liền phát sốt, mà
sốt rất cao.
Hôm sau, Hà Cảnh cùng Vương Nghĩa đợi lâu cũng không thấy hắn xuất
hiện, lúc này mới phá cửa đi vào, người nằm trên giường đã sốt đến mê
man.
Ba ngày sau là kỳ thi Đình, hai người không dám chậm trễ, vội tìm đại
phu đến xem bệnh. Đại phu kia cho thuốc, thậm chí còn tăng thêm một
liều cũng chỉ làm cho người nằm kia có chút chuyển biến tốt đẹp, rất
nhanh sau đó liền phát sốt trở lại.
Dù cho thay đổi hai ba đại phu khác cũng không thay đổi gì.
Hà Cảnh và Vương Nghĩa thay phiên trông coi hắn một đêm, mắt thấy
Trịnh Tuân sốt cao không hạ, hai người đối mắt nhìn nhau, cùng lúc đó
than thở.
“Ngày mai chúng ta đến Hồng Lư Tự trình bày sự việc này.”
Việc này vốn không thể giấu được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.