Hưu Thư Khó Cầu

Chương 100



Thật ra, tôi là một người rất hiền hậu, tôi biết đêm nay nhất định là trốn không thoát, vì thế trước khi lên giường đã tự mình cởi gần hết. Lúc này ở trong lồng ngực tiểu ngu ngốc, tôi nhiều lắm chỉ còn lớp quần áo mỏng, còn tiểu ngu ngốc không biết nói là do khẩn trương hay là quá nôn nóng, mà cả buổi trời cũng không cởi ra được.

Tôi nóng nảy, thấy thế nhịn không được ngồi dậy giúp đỡ, ngoài miệng không ngừng trêu tức: “Sao ngốc thế?!”

Ngay khi nút thắt trước ngực được cởi ra trong nháy mắt, tiểu ngu ngốc cười thầm thổi một ngụm khí nóng, đôi môi trượt một đường đến cổ tôi rồi dừng lại, tôi hừ hừ hai tiếng, thiếu chút nữa không có cốt khí mà ngã xuống. Hoàn hảo là tiểu ngu ngốc sớm có dự đoán trước mà ôm lấy tôi, bàn tay to linh hoạt như rắn mà chui vào trong quần áo, ở trên lưng tôi mà vuốt ve.

Trước kia xem tiểu thuyết ngôn tình, mỗi lần thấy tác giả viết “Bàn tay to của hắn tiến đến chỗ nào liền nhóm lên ngọn lửa ở nơi ấy trên thân tôi” là tôi đã phát nóng, cũng đến thời khắc như vậy, tôi càng nóng thêm lợi hại.

Có lửa hay không thì tôi không biết, có điều tiểu ngu ngốc cứ vuốt ve như thế, thật là làm cho tôi tâm nhãn khó nhịn, nói không nên lời là ngứa hay là hoảng sợ, tôi liều mạng lắc đầu chông cự:

”Ngứa!”

Tiểu ngu ngốc vẫn cứ tiếp tục hôn, một đường trượt xuống trước ngực.

”Như thế này thì tốt rồi.”

Lòng tôi không nói nên lời là tư vị gì, chỉ cảm thấy lại muốn đánh người lại muốn mắng to, vậy mà giườ phút này trước ngực lại truyền đến cảm giác ấm áp, khiến cho ngay cả đầu ngón chân của bản công chúa cũng bắt đầu run rẩy.

Tôi nghiến răng nói:

“An Lăng Nhiên, buông ra!”

Tiểu ngu ngốc nào có nghe thấy, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi một cách thâm tình: “Liêm Nhi, nàng vì ta mà bị thương. Cả đời này, ta đều nhớ kỹ vết sẹo này, nhớ kỹ phân tình này.”

Tôi giật mình, không biết nói thế nào.

Tình thì có, yêu thì có, nhưng mà không biết, phương diện này ngươi đã trộn lẫn bao nhiêu tạp chất rồi.

Ước chừng An Lăng Nhiên cảm thấy lửa đã đủ rồi, lúc này mới may bay nước chảy lưu loát sinh động mà cởi bỏ quần áo của mình, lửa trong lòng tôi đã sớm đốt lên chỉ chờ hắn đến dập tắt, thấy hắn thoát y hấp dẫn như vậy, sớm hận không thể bổ nhào lên, lại sợ dọa hắn, chỉ đành mừng khấp khởi tách chân ra, chờ hắn đột kích.

Ai ngờ, hắn lại ngừng hôn, nói: “Liêm Nhi, thế này có thể có chút đau, nàng chịu đựng một chút.”

Tôi chịu đựng ngọn lửa trong lòng, chỉ cúi đầu đạp ứng hắn, chỉ mặc cho hắn làm.

Hắn lại nói: “Nếu khó chịu, thì nói cho ta biết.”

“Ừm.”

“Có thể mới đầu có hơi khó khăn, nàng….”

Tôi bị hắn nhiễu đến mức phiền càng thêm phiền, dứt khoát không thèm để ý mặt mũi quát: “Ngươi mau chút!”

An Lăng Nhiên cười một tiếng,

“Liêm Nhi, sau này… đừng nghĩ đến cái gì mà hưu thư nữa.”

“Nàng chạy không thoát đâu.”

Giọng nói của hắn sền sệt, lại rất dễ nghe, khiến tôi say mê dến choáng váng, mặc cho hắn làm.

Khi hắn động thân tiến vào, tôi nhất thời không nhịn được, đem hết sức lực từ thời bú sữa ra mà cắn cổ hắn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, cười nói: “Trách không được Vượng Trạch lại thích nàng như thế, cả hai đều thích cắn người.”

Tôi nhắm mắt, mặc cho tiểu ngu ngốc ở trên người tôi làm càn, ta sao lại thích cắn người? Từ đầu đến cuối, ta chỉ mới cắn con hồ ly âm mưu quỷ kế là ngươi thôi.

Sau đó, An Lăng Nhiên rất không có nghĩa khí mà ngủ trước.

Đối với điều này, tôi vô cùng tức giận.

Không phải hay nói, đều là nam chính cần phải hôn nữ chính, dỗ nàng đi ngủ sao?

Tại sao tới lượt tôi, lại trái ngược thế này?

Nhìn khuôn mặt tinh xảo của tiểu ngu ngốc, bản công chúa ngũ vị lẫn lộn. Không biết người này đang mơ thấy cái mộng đẹp gì, ngủ mà khóe miệng cũng méo mó lộ vẻ cười, nghĩ tới trong nháy mắt động tình lúc nãy, tiểu ngu ngốc gọi tên của tôi, tôi đột nhiên cảm thấy rất viên mãn.

Bất luận sau này có ra sao, một góc nào đó trong đáy lòng hắn từng có tôi, là đủ rồi.

Đêm nay tôi đợi hắn như thế, cũng viên mãn.

Cùng với điểu lão đầu, và bọn hạ nhân Mục vương phủ đang trốn nghe lén ở chân tường cũng viên mãn.

Tôi đối với mỗi người bên cạnh mình đều có công đạo, về sau có thế nào… tôi cũng đều không thẹn với lòng.

——— —————— ———-

Windy: Lần đầu edit chương H mà edit suôn sẻ như vậy thì mình quả là có tiềm chất =.=. Đọc chương này mà mặt đỏ tai hồng, ko phải bởi vì H đâu nhé, đối vs sắc lang như mình thì nhiêu đó ăn nhằm gì =))). Mà bởi điên tiết cái laptop cùi của mình, save file rồi mà nó vẫn bay hết sạch, vậy nên phải edit đến 3 lần, đến nỗi lần thứ 3 edit ko cần bản raw hay convert gì cả mà vẫn thuộc làu làu, edit như bay (phục trí nhớ của mình quá, sao khi học bài thì ko đc như thế nhỉ =.=#). Tóm lại là like mạnh cho khổ công của mình, cũng như 2 đồng chí đã gạo nấu thành cơm nào =))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.