Hưu Thư Khó Cầu

Chương 101



Nửa tháng sau, An Lăng Nguyệt đại hôn.

Còn tôi một đêm này, bị điểu lão đầu “mời” vào Tinh Nhu Các, chờ Lạc Diên đế xử trí.

Cũng trong cái đêm hơi lạnh bức người này, tôi rốt cuộc hiểu được diệu dụng của Tinh Nhu Các.

Bản công chúa vào đình chưa tới nửa canh giờ, liền phát giác có gì đó không đúng, vừa bước ra nhìn, mới phát hiện nước ao đã tràn qua chóp sen, qua cả bậc thang lên lầu, hồ sen ánh trăng biến thành “Thủy mạn Kim Sơn tự*”, Tinh Nhu Các lại nằm ở giữa ao, trước mắt nếu muốn vào bờ, chỉ có hai biện pháp:

Một, lội; hai, chèo thuyền.

(*) Thủy mạn Kim Sơn tự là một tình tiết đặc sắc trong Truyền thuyết Bạch xà.

Cả hai biện pháp này khả năng thực hiện được lại không lớn, hơn nữa bờ bên kia còn có gia vệ tới tới lui lui, tôi lúc này mới chợt hiểu ra được nổi khổ tâm của điểu lão đầu, Tinh Nhu Các – làm chỗ để yêu đương hẹn hò là giả, làm tòa thủy lao mới là thật.

Tôi bị, triệt triệt để để giam lỏng.

Tự giễu mà ngoéo ngoéo khóe miệng một cái, tôi đẩy cửa sổ, sao trời ngàn dặm, giống như trời quang ngàn dặm của sáng nay.

Chỉ là mấy canh giờ, phút chốc cứ như một thế hệ…

Sáng nay, tiếng pháo đinh tai nhức óc của Văn phủ tựa như còn ở bên tai, trong phủ ngoài phủ đều được trang trí rất khang trang hoành tráng, đến cả hai con sư tử to đùng trước cửa Văn phủ cũng được tắm rửa sạch sẽ, đội hoa đỏ thắm.

Văn phủ từ Văn gia lão tử cho tới mấy tên sai vặt kiệu phu, đều mặc trang phục màu đỏ, hân hoan vui sướng, ngay đến cả Mặc Ngọc công tử anh tuấn tiêu sái, trước giờ chỉ có đồ trắng cũng vận một bộ hỉ phục màu đỏ, đón tân nương về phủ.

Dưới ánh mắt chúc phúc của khách khứa, đi thẳng vào đại sảnh, có một người chủ sự hô to:

“Nhất bái thiên địa…”

“Nhị bái cao đường…”

Tôi ngồi ở vị trí khách quý, cẩn thận nhìn một màn này.

Hơn nửa năm trước tôi cũng từng trải qua cảnh thế này, tiếc ở chỗ là bái đường với gà trống. Nhớ đến điều này, tôi không khỏi thầm nhếch khóe miệng một cái, màn kịch vui như vậy làm sao có thể thiếu bản công chúa được? Chỉ ngồi làm khách quý chẳng phải là phụ đi thanh danh “đồ Man di” của Hạp Hách công chúa quá sao?

Đại sảnh, lễ bái đường, mọi người chỉ nghe:

“Tam bái…”

“Chậm đã!”

Chủ sự của buổi lễ còn chưa kịp rống xong câu, miệng vẫn còn giữ ở tư thế há to, bản công chúa không nặng không nhẹ mà bồi hết câu.

Thanh âm không lớn, lại kéo đến ánh mắt của mọi người.

An Lăng Nhiên ở bên cạnh kỳ quái nhìn tôi, bàn tay cầm tay tôi trống rỗng, tôi đã từ chỗ ngồi đứng dậy.

Văn Mặc Ngọc con ngươi trong suốt thấy đáy, dừng lại động tác âm thầm dõi theo tôi, Nguyệt Nhi vẫn tuân theo nữ tắc như cũ, chỉ cúi đầu hai tay xoắn mảnh lụa đỏ trong tay.

Tôi dưới những ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, lửng thững đi tới trước mặt Văn Mặc Ngọc, trầm giọng nói:

“Văn Mặc Ngọc, ta chỉ hỏi ngươi một câu, thất tịch đêm đó, ngươi ta thề nguyền dưới ánh trăng, những lời thề ấy chẳng lẽ không còn ý nghĩa gì hết sao?

Nói xong, Văn Mặc Ngọc tạm thời không phản ứng, nhưng cả phòng lại bùng nổ.

Người đâu tiên kinh hô chính là Văn phu nhân, Văn phu nhân dịu dàng mềm mỏng chắc là chưa từng nhìn thấy cái gì gọi là quá quen mặt, nghe vậy lập tức chỉa vào người tôi trợn mắt há hốc mồm nói:

“Ngươi, ngươi… đừng có nói bậy!”

Tiếp theo là người đỡ cô dâu An Lăng Nguyệt:

“Ai nha nha, cô nãi nãi của ta ơi, ngài còn chưa khỏe sao? Đây là đại hôn của tiểu thư!”

Dần dần, càng có nhiều thanh âm quét đến.

“Chậc chậc, uống rượu mừng thôi cũng lời quá rồi. Tẩu tử cùng muội phu tương lai, ha ha! Mấy tiết mục thế này đến kể chuyện trong quán trà cũng không nghe được.”

“Giỡn chơi sao? Đường đường là công chúa của một quốc gia, không lo giúp chồng dạy con cho tốt, lại đi quyến rũ tướng công của em chồng nhà mình?”

Tôi nhắm mắt mặc nhận, tình cảnh này, trong mộng đã diễn tới diễn lui không biết bao nhiêu lần, nếu như đã quyết rời khỏi Lạc Vân quốc, bản công chúa cũng chẳng màng gì đến chuyện thanh danh.

Tôi sau cùng vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn tiểu ngu ngốc, cười tự giễu ra tiếng.

Hắn vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt thâm thúy quan sát tôi.

Tôi không khỏi siết chặt tay, cả đời này… tôi sợ vẫn là không quên được ánh mắt ấy. Có điều có ánh mắt để nhớ lại, cũng đủ rồi.

Một lúc sau, Văn Mặc Ngọc rốt cuộc cũng cười đáp, kéo suy nghĩ của tôi lại.

“Công chúa có phải nhận sai người rồi không?”

Tôi giả vờ kinh ngạc, “Sao có thể được?!”

Văn Mặc Ngọc cười đến mức hờ hững, “Đêm thất tịch đó, ta với Thất điện hạ, Mục vương cùng các chư vị uống rượu suốt cả buổi tối, làm sao lại có thể, hẹn hò với công chúa ở dưới ánh trăng đây?”

............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.