Hưu Thư Khó Cầu

Chương 107



Bản công chúa đột nhiên có cảm giác thật sự khổ tận cam lai, nhìn bọn hạ nhân chạy tới chạy lui, Kỳ Nhi lấy khăn nóng lau mặt cho tôi, hốc mắt của tôi có chút nóng.

Kỳ Nhi nói: “Công chúa khỏe nhiều chưa?”

Không biết có phải tôi rất mẫn cảm hay không, tôi cảm thấy câu hỏi này của Kỳ Nhi rất công thức hóa, giọng nói không được tốt, khuôn mặt cũng dài như ngựa, thấy tôi tỉnh rồi mà đến mí mắt cũng không thèm nâng.

Này… đang giận tôi sao?

Tôi được Kỳ Nhi giúp uống hết mấy ngụm trà nóng, mới tìm lại được giọng nói của mình: “Kỳ Nhi, ngươi không vui sao?”

Kỳ Nhi nghe vậy, nhìn khắp phòng thấy cũng chỉ có hai người bọn tôi, mới nói: “Công chúa, hôm qua ta đi rồi, có phải còn có người đến không?”

Tôi chớp mắt, hôm qua lúc Trại Nguyệt và Kỳ Nhi đi rồi, đích thật còn có một vị khách quý tới – Lam công công trong cung.

Lam công công này tôi biết, đừng có thấy hắn là một tên nam không ra nam nữ không ra nữ, mặc đồ thái giám còn rực rỡ hơn so với phụ nữ, ông ta chính là tâm phúc bên cạnh Lạc Diên đế. Công công bước nhẹ chân, chỉ mặc một bộ đồ đỏ chót viền được khảm bạc, mặt trên thiêu vô số con bướm nhỏ nào vàng lục lam, cùng với nhánh hoa hải đường rực rỡ mà công công bình thường không thể nào sánh bằng, lại không giống như lúc trước mang thêm mấy cái vòng tay, ngọc bội vui mắt.

Lam công công nói, hắn phụng mệnh Thánh thượng đến để điều tra chuyện hồng hạnh vượt tường, sợ trong đó còn có oan tình khó nói, vì vậy phái tâm phúc đến tìm hiểu.

“Ô bố lạp thác công chúa không cần phải sợ, ngô hoàng anh minh, đã lệnh cho thần, nếu thật là do Mục vương phủ ở giữa làm khó dễ, vẩy nước bẩn “vụng trộm” lên người ngài, ngài chỉ cần nói cho lão nô, lão nô nhất định đi kể rõ ngọn ngành cho Hoàng thượng biết, làm chủ cho công chúa ngài.”

Tôi ngạc nhiên, trước giờ chỉ cho Lạc Diên đế là một tên hôn quân, nói không chừng lại là một lão vương bát giả trư ăn hổ. Ba phương thế quân, ông ta đã sớm rõ, hôn sự của Mặc Ngọc và Nguyệt Nhi cho dù không có tôi ở giữa cản trở, nói không chừng lão cáo già này còn có sau chiêu.

Chỉ là như bây giờ cũng tốt, trai cò tranh chấp, ngư ông như ông ta lại có thể thừa thắng truy kích. Nếu là người bên ngoài, thật sự vụng trộm, thấy được chỗ dựa Lạc Diên đế như bây giờ, khẳng định sẽ thay trắng đổi đen, kiên quyết nói Mục vương phủ buộc mình làm thế, cứ vậy, Lạc Diên đế liền không tốn một binh một tốt nào cũng có thể dọn được hang ổ của An Lăng Tiêu.

Tiếc là, ông ta đã nghĩ sai rồi.

Tôi ngoại trừ bản thân, cũng chưa từng có chút xíu ý tứ nào tổn thương đến Mục vương phủ.

Tôi nói: “Công công lo lắng quá rồi, không có chuyện này.”

Lam công công nhướng mày, vẻ mặt nhìn tôi có chút khinh bỉ, không chừng trong lòng còn đang nghĩ có ai mà ngu như tôi không, ngay cả có cơ hội cắn ngược lại một cái cũng không dám.

“Công chúa ngài nên cẩn thận ngẫm lại xem? Nếu phải vác trên lưng danh hào dâm phụ cũng không dễ nghe cho lắm.”

“Thật sự không có, bản cung đúng thật là đã hồng hạnh ra tường, công công mời về cho.”

Chuyện sau đó không cần kể nữa.

Tôi nhìn dung mạo trong veo của Kỳ Nhi, “Lam công công có vấn đề già à?”

Kỳ Nhi nén giận, vứt khăn mặt trên tay ra dứt khoát lắc đầu.

“Công chúa ngài nói thực đi, có phải không tin Kỳ Nhi không?”

Tôi ngạc nhiên, sao tự nhiên lại nói vậy?

Từ lúc mình xuyên tới đây, đều là do Kỳ Nhi chăm sóc, giúp đỡ, nếu không có cô ấy, tôi đã sớm chết từ đời nào. Chuyện này… Tôi nhanh chóng tỏ rõ tâm ý: “Kỳ Nhi ngươi đừng nên nghĩ bậy bạ, có phải có kẻ nào thừa lúc khoảng thời gian ta bị giam lỏng rồi khua lưỡi không? Tâm tư của ta đối với ngươi chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao?”

Nghe vậy, Kỳ Nhi đột nhiên chấn động, có chút không khống chế được mà đứng dậy hét với tôi: “Vậy tâm của Kỳ Nhi đối với công chúa, cô cũng không biết sao?”

“Nếu cô đã thật tâm đối với ta, cớ gì phải ở sau lưng ta cùng với tên Văn Mặc Ngọc kia bày trò hả?”

“Đó là chưa tính, sao đêm qua cô còn định múc tất cả nước bẩn về phía mình?”

“Cô có biết hay không, hiện tại chuyện này đã rơi đến tai Lạc Diên đế, cả hoàng cung, cả Lạc Vân Quốc đều tin bay đầy trời!”

Tôi im lặng, để mặc cho Kỳ Nhi phát hỏa.

Kỳ thật hôm Kỳ Nhi đến Tinh Nhu Lâu thăm tôi, tôi liền cảm thấy cô ấy có gì đó không vui. Chỉ là hôm đó có người chèo thuyền, một đống nha hoàn gã sai vặt, chúng tôi có mặt qua mày lại, cũng không thể nói gì nhiều.

Lúc này, Kỳ Nhi rốt cuộc cũng nổi giận.

Giận thì theo lý phải giận thật, chuyện này, đích thật cũng là do tôi không đúng trước.

Lúc cùng Văn Mặc Ngọc bày ra vở diễn hồng hạnh vượt tường này, tôi cũng không nghĩ tới chuyện cho Kỳ Nhi biết. Kỳ Nhi nếu có thể hỗ trợ Túc Phượng lừa tôi với tiểu ngu ngốc đồng giường, cũng nói lên rằng cô ấy đã dung nhập vào cuộc sống của Mục vương phủ, kỳ thật cũng là mong cho tôi sau này được sống yên ổn.

Đáng tiếc thật là đáng tiếc, tôi còn lựa chọn con đường cầu hưu thư này.

Kỳ Nhi thấy tôi không nói, có lẽ lửa giận không còn lớn nữa, lại bổ nhào vào bên giường tôi nhỏ giọng nói: “Công chúa, cô mạo hiểm lớn như vậy, chỉ là vì cầu hưu thư, cô có biết bản thân mình có thể đầu rơi xuống đất không?!”

Lòng tôi dao động, nhìn đôi mắt hơi hơi phiếm hồng của Kỳ Nhi, có chút đau lòng, tôi bị bệnh đã nhiều ngày, cô ấy còn cố nén lửa giận trong lòng mà chăm sóc tôi.

Tôi vuốt vuốt đầu của cô ấy cười nói: “Cơ hội sinh ra từ trong nguy hiểm, không phải đã qua rồi sao? Không có gì đâu.”

“Không có gì đâu?” Kỳ Nhi kêu lên quái lạ, lại như đứa trẻ mà vụt đứng dậy, lắc đầu nói, “Cô, cô…” Một lúc lâu sau cô ấy mới duỗi thẳng đầu lưỡi nói: “Công chúa à công chúa, cô ngàn sai vạn sai lại sai ngay chuyện giấu diếm ta lần này. Cô có biết hay không, hiện tại Hạp Hách Đại Hãn đã biết được chuyện này; cô cũng có biết hay không, Đại Hãn đã viết thư ra roi thúc ngựa cho người tới báo với Lạc Diên đế, đòi xử trảm!”

“…” Tôi giật mình, nhất thời không kịp phục hồi lại tinh thần.

“Hả?”

Kỳ Nhi sốt ruột nói: “Văn Mặc Ngọc là người Lạc Vân, mặc dù hắn ta biết địa vị của nữ tử Hạp Hách rất cao, nhưng là có một thứ tuyệt đối tuyệt đối không được phạm. Ở Hạp Hách, nữ tử có thể tự ý lựa chọn nam nhân mà mình thích, nhưng nếu đã nhận định, thì cả đời không thể sửa, mặc kệ nam nhân này sống hay chết, cô cũng đều phải tuân thủ hứa hẹn, chăm sóc nam nhân đó cả đời. Công chúa cô có là con gái của Đại Hãn, nhưng nếu là phạm vào cấm kỵ của Hạp Hách quốc, cho dù Đại Hãn có thả cô, vu bà tông sư của Hạp Hách cũng sẽ phái người ám sát cô cho dù có là chân trời góc biển, tiêu diệt nỗi sỉ nhục này của Hạp Hách. Cô đây chính là tự mình nhảy vào hổ lửa!”

Tôi mở to hai mắt, nhất thời không nói gì.

Nằm ở trên giường, mặc dù không cảm thấy được có phải chân có chút như nhũn ra hay không, nhưng trán tôi đã đổ từng tầng mồ hôi dày đặc.

Nói vậy thì, tôi chết chắc rồi?

Cổ nhân từng dạy, chết có nặng như thái sơn, cũng có nhẹ tựa lông hồng.

Tôi vì hồng hạnh ra tường mà chết, nếu như tới Diêm Vương điện, chẳng phải là chết oan sao?

Kỳ Nhi thấy tôi không đáp trả, hít thật sâu, lại tiến đến trước mặt tôi, cầm lấy tay của tôi.

“Công chúa, ta đã nghĩ rồi, giờ chỉ có một cách.”

Tôi giương mắt nhìn cô ấy, có chút thất kinh.

“Khai ra An Lăng Nhiên. Nói cho mọi người, kỳ thật gian phu chính là An Lăng Nhiên.”

Tôi buông mí mắt, tia hào quang duy nhất trong mắt cũng dần tắt đi.

Nếu mà như thế, so với Lam công công dụ tôi nói ra “Mục vương phủ bức tôi hồng hạnh ra tường” có gì khác nhau đâu? Giấy không thể gói được lửa, đã nhiều năm như vậy, một khi chuyện hai Văn Mặc Ngọc xuất hiện ở hai nơi phát sinh, không có khả năng không ai phát hiện, nếu tôi khai ra tiểu ngu ngốc, Lạc Diên đến tùy tiện ban cái “tội khi quân” cũng đủ làm Mục vương phủ sụp đổ, hơn thế nữa, Lạc Diên đế hoặc là Thái tử Huyền Dực cũng sẽ bắt đầu cảnh giác, khi đó, binh lực phía sau An Lăng Tiêu, tài vật, còn có Lý Đình Chính, Trương Thế Nhân, Văn Mặc Ngọc… đều có thể bị đào ra.

Vì mạng của tôi, mà phải hy sinh nhiều người như vậy, tội này so với “Hồng hạnh ra tường” còn lớn hơn nhiều?

Thật sự có thể chứ?

“Công chúa.” Kỳ Nhi lại cúi đầu gọi.

Tôi rút bàn tay của mình từ trong tay cô ấy ra, nhắm mắt ngưng thần.

“Có lẽ ta… còn nghĩ lại.”

Tôi vốn đơn thuần chỉ muốn cầu hưu thư, đơn thuần muốn rời khỏi âm mưu quỷ kế, chỉ là sao tôi càng muốn trốn, thì mấy thứ này lại càng quấn lấy tôi càng chặt, càng làm cho tôi không thở nổi?

Có lẽ, thật sự chết cũng không tồi lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.