Hưu Thư Khó Cầu

Chương 109



Nói như vậy, lúc tôi ở thủy lao, nằm trên giường bệnh nghe rất nhiều, rất nhiều, có một số việc không nói nên lời, không thể trốn tránh, bàng hoàng đến nông nỗi ngày hôm nay, là lỗi của tôi, cũng là lỗi nhập vào xác của Ô bố lạp thác này, sai cũng đã sai, âm kém dương sai, vừa vặn tôi vào Mục vương phủ, gặp An Lăng Nhiên.

(Hơ hơ bà con, giờ mới biết công chúa này tên Ô bố lạp thác)

Thật lâu sau, tôi mới nghe thấy được giọng nói của chính mình.

“An Lăng Nhiên, lúc ở Tinh Nhu lâu… cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

Ngày ấy nước ngập Tinh Nhu lâu, tôi dù đã vô tri vô giác, nhưng vẫn có thể phân biệt được âm thanh hét to gấp gáp đó xuất phát từ của tiểu ngu ngốc, sau lại nghe Vương mụ mụ nói, kỳ thật ngày ấy, tiểu ngu ngốc vốn không ở trong phủ, mà đang ở trong cung bàn bạc chính sự, đến lúc nửa điêm, tiểu ngu ngốc thấy mưa càng ngày càng lớn, vì lo lắng cho an nguy của tôi, mà dám xông ra cửa thành, quay về cứu tôi.

Vừa dứt lời, tiểu ngu ngốc tựa như con mèo bị cháy lông, nhất thời đứng ngồi không yên.

Chốc lát, hắn mới nắm chặt đấm tay nói: “Ngày ấy, người nọ mà ngươi gọi ở Tinh Nhu Lâu… là ai?”

Tôi chớp mắt, nhất thời phản ứng không kịp.

Tôi gọi ai?

An Lăng Nhiên thấy thế, đứng dậy càng lúc càng không được tự nhiên.

“Liêm Chi, ngươi hao tâm tổn trí cầu hưu thư, ta vốn chỉ nghĩ ngươi muốn thoát khỏi những âm mưu quỷ kế, giờ xem ra, đúng là có gian phu thật.”

Trợn mắt há hốc mồm.

Tôi móc móc lổ tai, có chút không tin nổi.

“Ngươi cũng tin ta có gian phu sao?”

Chuyện này đúng thật là quá khó tin lắm rồi, thấy An Lăng Nhiên ứ đọng đến tận giờ này, tôi còn tưởng hắn tức giận chuyện tôi nhất quyết cầu hưu thư, nói nửa ngày, ai dè là đang ghen, có lẽ là do ăn phải dấm chua bị hỏng.

Tiểu ngu ngốc cười lạnh: “Hưu thư dù gì cũng đã nằm trên tay ngươi rồi, ngươi cần gì phải gạt ta nữa? Cái tên Jesus kia, rốt cuộc là ai!”

“…”

Nếu có thể, thỉnh quạ đen mặc sức mà bay qua đi.

Tôi giống như bị sấm sét bổ trúng đầu, vất vả lắm mới hoàn hồn lại được, phản ứng đầu tiên chính là cười to.

Cưới đến mức đứt ruột hết, tôi mới làm như có thật nói: “A di đà phật, thật là tội lỗi, tội lỗi!”

Tiểu ngu ngốc đại khái cũng nhìn ra được chút manh mối, chỉ nói: “Có ý tứ gì?”

Tôi lườm hắn một cái, “Thích ca mâu ni, chắc tiểu thế tử có biết nhỉ?”

“…Biết.”

“Mẹ già của ngươi ngày nào cũng đặt Phật tổ bên miệng, sao không thấy cha chồng ghen?”

“…”

Tiểu ngu ngốc không mở miệng, vẻ mặt kỳ lạ, tôi lúc này mới phát hiện là đã dùng sai từ, khàn giọng nói: “Thực xin lỗi, không nên gọi cha chồng, là Mục vương gia.”    

“…”

Tiểu ngu ngốc vẫn không nói lời nào, tôi chỉ đành nói tiếp: “Jesus này, là người lãnh đạo của một giáo phái ở phương tây, cũng giống như ngọc đế mà chúng ta hay nói. Lúc ấy trước khi ta gần sắp chết, vẫn ngóng trông chúa cứu thế Jesu mau xuất hiện, kết quả ngươi liền hiện ra.”

Nói xong, tôi cúi đầu không biết làm sao.

Cho dù bây giờ có giải thích rõ ràng đi chăng nữa, cũng có tác dụng gì sao?

Từ đầu đến cuối, An Lăng Nhiên cũng không phải là của tôi, cho dù có ghen, hay ăn dấm chua cũng là cô gái kia.

Người đó, dấm chúa của một cô gái tên là “Tố Tâm”.

Thật sự là… không biết nên khóc hay nên cười đây.

Nửa tháng trước, Văn Mặc Ngọc tìm tôi, nói rằng tiểu ngu ngốc vì theo đuổi tôi mà xài đủ loại mưu kế, tôi vô cùng tức giận, mấy ngày sau đó, còn quyết định đi đàm phán với tiểu ngu ngốc, đồng thời lập thệ đêm nay không trừng trị được hắn tuyệt không bỏ qua.

Nhưng kế hoạch vẫn luôn có chút biến hóa, tiểu ngu ngốc say mèm được hạ nhân khiêng về, lại còn bị bọn đồng liêu chuốc đến hôn mê.

Đáng thương cho công chúa tôi, đành phải cởi thắt lưng áo ra giúp, lại vừa rửa chân vừa xoa bóp người, An Lăng Nhiên nửa tỉnh nửa mê, cứ ôm lấy tôi hôn như sói, vừa hôn vừa lảm nhảm lải nhải, hắn gọi: “Tố Tâm, Tố Tâm.”

Tôi hết sức khiếp sợ, đẩy hắn ra lạnh nhạt nói: “Ngươi nhận sai người rồi, ta là Liêm Chi.”

Ai ngờ tiểu ngu ngốc lại còn tình ý miên man mà ôm lấy tôi từ phía sau nói: “Liêm Chi cũng được, Tố Tâm cũng được, không phải đều là nàng sao?  Ngốc này, nàng tưởng ta không nhận ra được nàng hay sao? Nốt ruồi ở mi tâm của nàng, ta còn nhớ rất rõ, sờ cũng giống như mười mấy năm trước.”

Tôi run rẩy cả người, An Lăng Nhiên lại hôn mi tâm của tôi nói: “Tố Tâm, dù đã nhiều năm rồi, nhưng ta vẫn còn nhớ rất rõ ước định năm đó, ta nói rồi, ta sẽ cưới nàng, nàng cũng giống như trước đây, ngay cả diện mào cũng không thay đổi.”

“Mười ba năm trước, ta với mẫu thân bị người khác đuổi giết, là nàng ở dưới đáy cốc cứu ta; là nàng nói mẫu đơn ngoại trừ bề ngoài còn có rất nhiều tác dụng; là nàng dạy ta giả ngốc để tránh tai mắt của mọi người… Sau đó ta có đi đến gò núi nhỏ tìm nàng, căn phòng cỏ đã bị đốt rồi, ta nghĩ nàng đã bị… A! Hóa ra nàng vẫn còn sống, lại còn làm vợ của ta…”

Mọi thứ đến quá bất ngờ, tôi thật sự không cách nào tiếp nhận được.

Không phải chưa từng nghĩ tới, vì sao tôi vừa vào phủ, An Lăng Nhiên cứ tỏ ra vô cùng chấp nhất đối với tôi.

Không phải chưa từng nghĩ tới, cái thân xác này trước kia rốt cuộc đã từng trải qua những gì.

Không phải chưa từng nghĩ tới, tại sao An Lăng Nhiên lại thích tôi như thế.

Hóa ra hóa ra, tình yêu dành cho tôi đều gắn trên người một cô gái tên là “Tố Tâm”.

Mười hai tuổi năm ấy, tiểu ngu ngốc được Tố Tâm cứu, từ đó liền nhận đi cô gái này, nhận định nàng là vợ của hắn, âm kém dương sai, vào phủ là Liêm Chi tôi, chứ không phải Tố Tâm.

Tố Tâm đích thật, trừ bỏ cái xác, cái gì cũng không còn lưu lại.

Tiểu ngu ngốc lại nghĩ rằng, nhân duyên của mình rốt cuộc cũng tới rồi.

Tôi vẫn không đề cập tới chuyện trước kia, hắn vì mọi thứ mà lợi dụng tôi không muốn nhắc nữa, theo ý của tôi, không hề gọi hai chữ “Tố Tâm”, chỉ tại đêm nay say rượu, nên để lộ tâm cơ. Phần tình cảm bố thí này, tôi thật sự nhận không nổi.

Bởi vì, tôi yêu An Lăng Nhiên.

Bởi vì, tình yêu cho tới bây giờ đều chính là ích kỷ, tôi không muốn cùng với cái xác không hồn của Tố Tâm chia sẻ trái tim An Lăng Nhiên.

Tình yêu là cho tôi muốn trốn tránh, tình yêu làm cho tôi muốn thoát khỏi thân xác của Tố Tâm.

Có lẽ, bây giờ rời khỏi, bây giờ có chết cũng không tồi lắm.

Để cho sâu tận đáy lòng của An Lăng Nhiên, vĩnh viễn vĩnh viễn nhớ mãi Tố Tâm, nhớ kỹ những ngày này, vậy thì, dù có sống thoải mái vào năm nào đó ngày nào đó, thông minh như An Lăng Nhiên, đột nhiên phát hiện tôi là hàng giả, cảm thấy bản thân bị tôi đùa giỡn, như vầy còn tốt hơn.

Vì lý do ấy, mà tôi thật sự không thể nào mở miệng với Kỳ Nhi.

Vì thế, tôi tự chủ trương cầu hưu thư, Văn Mặc Ngọc đạo ra vở diễn kia, ai biết được, màn này vừa diễn xong lại tự bức chính mình vào bước đường cùng.

Tôi rất tin tưởng, đây chính là số mệnh.

Trong vận mệnh đã định, duyên phận của tôi với tiểu ngu ngốc đã hết rồi.

Chỉ là, sau đó tôi thật sự rất sợ, tiểu ngu ngốc đến trước mộ phần của tôi, lại gọi tên của Tố Tâm, cho nên đêm nay, tôi đã quyết định, nói hết ra tất cả mọi chuyện, cho dù có chết, cũng phải chết minh bạch, tiểu ngu ngốc cũng nên tỉnh lại giấc mộng của chính mình.

Tố Tâm cứu hắn vào nhiều năm trước, đã chết rồi.

Tự nhéo nhéo cánh tay của mình, rốt cuộc cũng lấy được đủ dũng khí nói: “Tiểu ngu ngốc, kỳ thật ta không phải…”

“Ngô!”

Nói còn chưa xong, môi tiểu ngu ngốc đã dán sang đây, rất ấm rất ngọt.

Cùng với nước mắt của tôi, lại có chút mặn.

Cảm nhận được hơi thở mùi đàn hương từ miệng, tôi có chút si mê mà với lấy mùi tử đinh hương từ trong miệng tiểu ngu ngốc, tôi nghĩ, trước khi chết cứ để truy điệu răng hàm đi, chỉ trầm luân một đêm thôi, cũng tốt.

Tiểu ngu ngốc cuốn lấy đầu lưỡi của tôi dây dưa, tay cũng không cam tâm di chuyển trên người tôi, cũng không biết là ai đẩy ai, chúng tôi tới bên giường, gỡ bỏ hết quần áo vướng víu của nhau, tôi chủ động dán lên người tiểu ngu ngốc, lắp bắp mà hôn hắn, thật lâu sau, An Lăng Nhiên cuối cùng rên lên một tiếng, đẩy vào trong tôi… (Ôi lạy chúa, chả phải là trong sáng gì, mấy khúc này mình cảm thấy vẫn là Windy làm pờ rồ hơn!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.