Hưu Thư Khó Cầu

Chương 115



Thở hồng hộc chạy tới một cái miếu cũ ở ngoài ngoại ô, thằng nhóc rốt cuộc mới chịu thương tiếc cho cái mạng già và cái lưng già cõi của tôi, buông tay dẫn tôi vào miếu.

Còn chưa kịp thở đều đặn, chợt nghe thấy giọng nói cảnh giác của thằng nhóc vang lên: “Ngươi là ai?!”

“Đang làm gì phụ hãn của ta thế hả?”

Đối lập với giọng nói rõ ràng và khẩn trương của thằng nhóc, một giọng nam hơi khàn khàn nhưng vô cùng điềm tĩnh và đầy quyết đoán.

“Ngươi đừng sợ, là Vượng Trạch nhà ta dẫn tới, phụ hãn của ngươi hình như bị trúng độc.”

Tên còn lại nói: “Chậc, bị thương khá nặng, phải lập tức khiêng tới chỗ Lão Trương mới được.”

Nghe vậy, tôi mừng rỡ, cũng bất chấp cái lưng với cái mạng già, cứ như cô thiếu nữ nhẹ nhàng chạy vào trong miếu, đôi mắt sáng như sao.

“Tiểu ngu ngốc!”

Tiểu ngu ngốc cùng với Văn Mặc Ngọc vốn đang vùi đầu xem xét thương thế người bệnh, nghe tôi gọi đoạn quay đầu lại.

“Liêm Nhi?”

Rõ là tiểu biệt thắng tân hôn, nửa ngày không gặp, tướng công nhà tôi mặt mày phơi phới, tuấn tú như vậy, đem cái tên Phan An nào đấy ra dẫm nát dưới lòng bàn chân, một tiếng gọi thân mật càng khiến cho tim tôi thêm nhộn nhạo.

“Liêm Nhi, sao nàng lại tới chỗ này? Ta còn đang định đến Hoài vương phủ đoán nàng.”

Tôi nheo mắt cười hì hì, vứt những gì Kỳ Nhi nói hết ra sau đầu, chỉ duỗi hai cái trảo ra nhào vào trong lòng ngực của hắn nói: “Khéo thật, ta cũng đang định tới Mục vương phủ tìm ngươi, rốt cuộc lại bị thằng bé này…”

Tôi mới xoay người nhìn thằng nhóc, đã thấy vẻ mặt đầy thù hằn của nó đang trừng tôi với tiểu ngu ngốc, nín bặt, nuốt câu sau ngược trở vào.

Thằng nhóc tựa như bị cái gì kích thích, đẩy Văn Mặc Ngọc ra rồi nghẹn ngào nói: “Phụ hãn, phụ hãn, người tỉnh lại đi, oa oa!”

“Phụ hãn, còn dẫn mẫu thân đến rồi này.”

Câu này vậy mà lại có tác dụng, nam nhân vốn vẫn nằm không nhúc nhích bỗng nhích nhích mí mắt, chốc lát rồi mở ra, cứ nhìn tôi chầm chầm rồi nói lẩm bẩm: “Tố Tâm, Tố Tâm!”

Tôi vẫn còn ở trong ngực tiểu ngu ngốc, nháy nháy mắt nhìn một cách vô lương. Đôi mắt chứa đầy nước rất vô tội thầm truyền thông tin “Ta cái gì cũng không có làm”, “Cái gì cũng không biết”.

Có lẽ là nửa ngày không gặp như cách 1,5 thu*, tiểu ngu ngốc lựa chọn cũng không thèm nhìn nam nhân nằm trên mặt đất, chỉ lấy tay ôm lấy lưng tôi.

(*) Của người ta là một ngày không gặp như cách ba thu.

“Liêm Nhi, nàng nặng.”

Nói thừa, ta đặt hết sức lực cơ thể lên người ngươi, không nặng sao được?

Một bức tranh hài hóa như thế, lại đột nhiên bị thằng nhóc kia xé nát.

Thằng nhóc dùng thiết đầu công tách tôi với tiểu ngu ngốc, sau đó nhào vào trong lòng tôi muốn khóc cũng không khóc được mà méo miệng: “Nương, người mau cứu cứu phụ hãn đi!”

“Nương, nương đừng tức giận, đừng bỏ nhà đi, sau này người một nhà chúng ta sẽ ở bên nhau.”

“Nương, nương đã nói là vĩnh viễn chỉ ~ yêu con với phụ hãn”.

“…”

Khóe miệng run rẩy, tôi đã không nói nên lời.

Văn Mặc Ngọc vốn còn đang im lặng thấy thế, bèn phủi phủi quần áo đứng dậy, chỉ e sợ thiên hạ còn chưa loạn cười khẩy nói: “Đúng thật là không xảo làm sao thành sách mà. An Lăng huynh, còn muốn nâng tới cho Lão Trương không? Hay là để ta giúp huynh trực tiếp giải quyết tình địch luôn nhé?”

Chớp mắt, bị thằng nhóc quăng ánh mắt giết người sang.

Văn Mặc Ngọc nhẹ nhàng bâng quơ mà chỉ chỉ vào thằng nhóc, “Mang đứa con chồng trước quăng làm thức ăn cho Vượng Trạch cũng không tồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.