Hưu Thư Khó Cầu

Chương 16



Kỳ nhi tới tìm tôi, dĩ nhiên không phải Mục vương phi Túc Phượng tìm tôi thật.

Trên thực tế, Kỳ nhi còn rất lợi hại giúp tôi nắm bắt cơ hội đi ra ngoài chơi, nói ra cũng rất dài dòng.

Vốn là vầy, Kỳ nhi dạo qua một vòng trong phòng bếp cũng không nghe được một chút tin tức gì, mọi người đối với chuyện một công chúa bộ tộc thiểu số như tôi làm sao gả được vào phủ là một điều vô cùng cấm kỵ, đúng lúc Lý ma ma hầu hạ bên người Túc Phượng nói, trưa hôm nay Vương phi muốn kiểm tra phụ công của con dâu mới, muốn chuẩn bị những thứ gì xin cứ sai bảo.

Tôi đứng kế bên bụi hoa mẫu đơn xinh đẹp giận dữ chớp chớp mắt, cắt ngang lời Kỳ nhi nói:

“Cái gì phụ công?”

Kỳ nhi nói: “Công chúa quên rồi sao? Sáng nay nô tỳ có nói qua, phụ nữ đã có chồng, phải làm một người vợ “giỏi phụ công, hiểu phụ ngôn, rành phụ đức, nghiên cứu phụ công”, người là kim chi ngọc diệp, Mục vương phủ lại là một đại trạch viện, việc như hái dâu nuôi tằm, kéo xe dệt vải tầm thường như vậy, phụ công Vương phi nói coi như bỏ qua, chỉ thử tài nghệ nấu nướng và thêu thùa của người là tốt lắm rồi”

Kỳ nhi càng nói, tôi càng há mồm trợn mắt. Cằm thiếu điều muốn rớt xuống bụi hoa mẫu đơn, con bươm bướm ở trước mặt tôi cứ bay tới bay lui, tôi sững sờ cũng không chú ý tới.

Tôi run rẩy kéo kéo cái cằm lại, sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Nhưng mà Kỳ nhi…ta hình như, hình như sau khi tỉnh lại…ngoại trừ quên mình là ai, ngay cả, ngay cả trù nghệ và tú công cũng quên sạch.”

Lần này đổi lại là Kỳ nhi trừng mắt chép lưỡi, có điều, cái chép lưỡi của cô ấy làm tôi rất xấu hổ.

Cô ấy nói: “Công chúa vốn không biết nấu nướng và thêu thùa!”

Tròng mắt của tôi thiếu điều muốn rơi ra, “Vậy công chúa ta thích làm gì?”

Kỳ nhi cân nhắc đếm rất kỹ, coi giống như châu báo.

“Cưỡi ngựa, bắn tên, đấu võ…còn biết một chút công phu!”

Kỳ nhi nói đến thắt lưng càng ngày càng thẳng, tôi lại không cẩn thận một chút, cụp một cái giống như bà già, ôi chúa ơi! Không thể tưởng tượng được, cô công chúa này nhìn yếu đuối như thế, ăn trái mận cũng có thể bị nghẹn chết, vậy mà còn biết võ công nữa sao?

Kỳ nhi không biết tôi nghĩ gì, vẫn cứ lải nhải.

“Công chúa không cần lo lắng, Kỳ nhi bản tiên đã có diệu kế, nô tì đã trả lời giúp công chúa, nói công chúa muốn tự mình lựa chọn nguyên liệu, như vậy món ăn mới thể hiện được tấm lòng, Mục vương phi nghe xong rất vui vẻ, Mục vương cũng khen ngợi công chúa có lòng, nên đã chuẩn cho chúng ta ra ngoài”

Nghe xong câu này tôi cũng không quá vui mừng, Kỳ nhi dường như càng giúp càng vội thì phải? Nhìn thấy “Mặt trời đại nhân” sắp lên cao, vậy kẻ hèn tôi chỉ cần làm món cà chua xào trứng là được rồi, hơn nữa tôi vẫn không nhớ rõ là trước tiên nên để trứng vào trước hay là cà chua vào trước, cái này chính là mấu chốt quan trọng, cô ấy làm nô tỳ không giúp tôi bày mưu tính kế thì thôi, không thấy chủ tử đang sốt ruột thì còn cho qua đi, lại còn hi vọng đi ra ngoài vui chơi.

Kỳ nhi dường như đoán được tâm tư của tôi, che miệng cười nửa ngày mới lôi kéo tai tôi thì thầm.

“Công chúa yên tâm đi, ra ngoài chơi lần này tuyệt đối không làm người thất vọng, cửa ải khó khăn trưa nay Kỳ nhi nhất định sẽ giúp người vượt qua, hơn nữa lần đi chơi này chúng ta có thể lợi dụng thời gian rảnh đi trà phường nghỉ ngơi một chút, nói không chừng còn nghe ngóng được một chút tin tức về Mục vương phủ”

Kỳ nhi quả nhiên thông minh!

Câu nói vừa rồi thật ra là nói cho những thuộc hạ nghe lén của Mục vương phi ẩn ở xung quanh nghe, cửa ải lúc trưa chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm thì cái lưng tôi biến thành chữ ‘xiên’, coi như giả trang thành ‘Mẫu dạ xoa’, con mẹ nó, tôi không nấu cơm đó rồi sao nào? Có bản lĩnh thì bà hưu ta đi?

Bây giờ, thật ra tôi đối với chuyện Mục vương phi kia làm sao lừa công chúa vào phủ cảm thấy vô cùng hứng thú, Kỳ nhi nói không sai. Hạ nhân trong phủ không dám nói, đương nhiên sẽ có người có hứng thú nói. Tên ngốc An Lăng Nhiên vừa mới cưới được một cô công chúa như hoa như ngọc, vợ chồng có hòa thuận chăng? Sau khi công chúa biết mỹ phu quân của mình là một tên ngốc có cãi vã hay không? Những đoạn bát quái như thế này, từ đầu đường đến cuối phố Lạc Vân quốc chẳng lẽ không liều chết bàn tán sao? Tôi muốn nghe một chút đương nhiên không có gì khó.

Tôi kích động nắm tay Kỳ nhi không nói nên lời, trong đầu chỉ nói cũng may là xuyên qua gặp được một nha hoàn trung hoàn thế này, đang không biết nói gì cho đúng, chợt nghe phía sau truyền tới một giọng nói vô cùng vô cùng dễ nghe, phút chốc, người cũng theo tiếng bước tới.

“A? Nương tử!”

Người tới y phục màu trắng, mái tóc rực rỡ, ôm con sói bạc, đang đứng ngoài hiên đình, bên cạnh bụi hoa mẫu đơn, đúng thật là một bức tranh thủy mặc trong veo thanh nhã.

Đúng rồi, người tới này không phải người ngoài, chính là phu quân của tôi – An Lăng Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.