Ba ngày liên tục, toàn bộ Mục vương phủ đều không được sống yên ổn.
Chẳng qua là vì lúc tiểu thế tử ăn cơm trưa bị hóc xương.
Mời đại phu, kêu nha hoàn, nấu thuốc hầm canh thông cổ họng, thắp nhang cầu phật lạy Bồ Tát… chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Mục vương phủ gà bay chó sủa.
Lại nói tới vị Trương đại phu nổi danh là Hoa Đà tái thế này, tôi thật bội phục sát đất. Trước khi hắn đến chính tai tôi nghe rõ đứa ngốc chỉ nuốt phải miếng xương cá nhỏ, đến miệng của hắn, một miếng xương nho nhỏ lại biến thành một hung khí giết người, lát sau lại nói xương cá mắc ở cổ họng sẽ làm cho hô hấp không thông, ứ đọng không khí, nhẹ thì khạc ra máu, nặng thì không thở được; trong chốc lát lại nói xương cá rất nhọn, sẽ làm yết hầu bị thương, e rằng mất máu gây ảnh hưởng đến tính mạng. Nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu không thấm vào đâu, còn chuyện rốt cuộc mảnh xương cá bị hóc có trôi xuống được không lại không thèm nhắc tới.
Túc Phương đường đường là Mục vương phi tất nhiên cũng là một người khá mạnh mẽ, nếu đổi lại là người khác thấy bộ dạng có nề nếp của Trại Hoa Đà, e là chỉ biết hoảng sợ rồi rơi nước mắt khổ sở, duy chỉ Mục vương phi tức giận đến nỗi dậm chân, rốt cuộc cũng không thèm để ý đến “phụ dung’ căng họng rống lên, tư thế này, cũng chỉ kém là không bước tới kéo áo tên đại phu kia:
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, mảnh xương cá trong họng Nhiên nhi rốt cuộc có nuốt trôi xuống được không?”
“Chuyện này ——” Trương đại phu vuốt vuốt hàm râu bạc không biết nói sao.
Mục Vương phi gằn từng tiếng, lại hỏi tiếp: “Rốt cuộc là được, hay không được?”
Trương đại phu nói: “Bây giờ cũng không dám nói được gì, chỉ cần uống hai chén thuốc, ngày mai lão phu lại đến xem xem.”
Chậc, nói tới nửa ngày rốt cuộc vẫn là không biết.
Đến lúc này, Mục vương phi cũng không nói thêm gì nữa, liền sai Lý ma ma dẫn người đi bốc thuốc, lúc đó bản công chúa cùng Kỳ nhi bị bỏ quên đang đứng ở trước cửa phòng, thấy Lý ma ma dẫn người đi ra, liền hiểu đạo lý mà nhường đường.
Ai ngờ chân vừa mới bước ra nửa bước, đã nghe Mục vương An Lăng Tiêu gọi:
“Khoan đã.”
Mọi người đồng thời xoạt xoạt đem ánh mắt quay sang nhìn An Lăng Tiêu, chỉ nghe ông nói:
“Lúc nãy con dâu ta nhất thời nóng vội, cũng bị té ngã, làm phiền Trương đại phu cũng xem giúp.”
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt lại xoạt xoạt xoạt chuyển sang nhìn tôi.
Tôi cười hắc một tiếng, lão quỷ này ngược lại rất biết làm bộ, trước mặt người ngoài ra vẻ cha chồng hiền từ.
Khoát khoát tay, tôi nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ bị dính chút bụi thôi.”
Túc Phượng rời khỏi giường đứa ngốc An Lăng Nhiên, đến bên cạnh tôi nói:
“Chút bụi này làm sao biết ít hay nhiều, lúc này Nhiên nhi bị bệnh, còn chờ con dâu ngươi chăm sóc, nếu ngươi lại có chuyện gì thì biết làm thế nào, tốt hơn hết nên để cho đại phu xem đi.”
Tôi mở to mắt, rất muốn phun nước bọt.
Con mẹ nó, không phải chỉ mắc cái xương cá thôi sao, nói cứ như là nhà tan cửa nát.
Thế nhưng suy đi nghĩ lại, tôi bất đắc dĩ bị Lý ma ma ấn ngồi xuống, để cho Trương đại phu vừa bắt mạch vừa nhìn đầu lưỡi mấy lượt. Tôi đã nói rồi, Trương đại phu là một nhân vật vô cùng lợi hại, vẽ hồ lô thành cái gáo nước, ví dụ như nói đến chuyện hù dọa An Lăng Nhiên lúc nãy, trước tiên nói mấy câu tổn thương gân cốt tôi lim dim cũng nghe được, có điều câu kết luận cuối cùng thật sự hù dọa chết tôi.
Trương đại phu nói: “Thiếu phu nhân tuổi trẻ khỏe mạnh, xương cốt rắn chắc, mấy cái kia thì không cần phải nói, lão phu chỉ sợ động thai khí.”
Trố mắt líu lưỡi!
Mọi người xung quanh đều im lặng.
Yên tĩnh trước bão tố.
Sau cùng, rốt cuộc vẫn là Lý ma ma lớn tuổi nhất, bình tĩnh được, cười nói:
“Trương đại phu nói đùa, không nói đến việc Thiếu phu nhân nhà tôi vừa vào cửa mới một ngày, nàng và thiếu gia vẫn chưa viên phòng! Nếu không, ngài lại xem kĩ lại xem?”
Tôi như bị đâm vào lưng, tâm trạng vô cùng khó chịu, trời ạ! Có khi nào Hạp Hách công chúa tôi đã từng cùng với nam nhân cuồng dã kia tư thông? Cô ta quả thật không có lương tâm, sao không nghĩ tới chuyện nếu như có mệnh hệ gì thì người phải vào lồng heo là tôi!
Trương đại phu tỏ ra không liên quan đến mình, ngược lại vô cùng lo lắng, nhẹ nhàng uống ngụm trà mới phất phất tay áo nói:
“Không cần chẩn lại, lão phu đã xem kỹ lắm rồi, Thiếu phu nhân tuổi trẻ mạnh khỏe, xương cốt sẽ mau chóng tốt thôi.”
Mục vương cũng nói: “Đúng vậy. Vừa rồi Trương đại phu ngươi rõ ràng có nói cái gì… thai khí?” Vì hai chữ cuối thật sự khó mở miệng, An Lăng Tiêu cơ hồ chỉ dùng đầu lưỡi kéo nhanh qua.
Trương phu vẻ mặt biến hóa rất nhanh, quét nhìn mọi người một vòng, nói:
“Ta nói nếu Thiếu phu nhân không điều trị thân thể tốt, về sau có thai có thể sẽ động thai khí, lời này có sai sao?”
Người trong phòng toàn bộ nhẹ nhàng thở ra, đương nhiên, đương nhiên người thở mạnh nhất chính là tôi.
Trương đại phu nói: “Các ngươi làm sao vậy? Nghi ngờ khả năng phán đoán của lão phu sao?”
“Không có không có”, Kỳ Nhi nãy giờ im lặng không lên tiếng vội đứng ra hoà giải nói, “Lúc chúng tôi còn ở Hạp Hách quốc đã từng nghe nói Trương đại phu ngài ‘diệu thủ hồi xuân’, hai năm trước Thất hoàng tử trúng tên độc, ai cũng nói không cứu được, chỉ có y thuật của ngài tốt. Bây giờ có thể bay có thể nhảy, còn có thể săn thú nữa!”
Trương đại phu nghe được như gió xuân phơi phới, cười ha ha, “Không nghĩ tới thanh danh lão phu cũng đã bay tới Hạp Hách quốc?”
Tôi xấu hổ một phen.
Tôi mới không tin câu nói xằng của Kỳ nhi, có điều lại nhịn không được bội phục Kỳ nhi, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đến cả chuyện Trương đại phu phu cô ấy cũng đã tìm hiểu rõ ràng.
Tiễn Trương đại phu về xong, con dâu đáng thương như tôi đây đương nhiên tránh không khỏi việc giúp mẹ chồng chăm sóc tiểu ngu ngốc.
Tiểu ngu ngốc vốn không có gì đáng ngại, nằm trên giường la hét muốn ra ngoài chơi, Mục vương phi thật sự không có cách nào khác, vừa lừa vừa gạt, An Lăng Nhiên mới chịu uống thuốc rồi nhắm mắt ngủ.
Cùng lúc đó, lại đổi sang bộ dạng hiền từ nói chuyện với tôi:
“Trương đại phu này là người quý phủ hay gọi tới, tuy là lang trung giang hồ nhưng y thuật cũng rất cao. Nha đầu Kỳ nhi nói rất đúng, mấy năm trước Thất hoàng tử bị người ám toán, lúc ấy vừa may ta tiến cử hiền tài hắn tiến cung trị liệu, không ngờ lại cứu được Thất điện hạ sống sót.”
Tôi vâng dạ mà nghe, không yên lòng. Tôi không có bệnh, Mục vương phi vốn nhìn tôi không vừa mắt, tự nhiên nói chuyện này làm gì?