Hưu Thư Khó Cầu

Chương 23



Túc Phượng tiếp tục nói: “Trương đại phu không có tật xấu gì lớn, chỉ có tật hay vơ vét của cải. Người bình thường nếu có ốm đau, hắn chữa trị không lấy tiền cũng thôi. Đối với nhà giàu chúng ta, hắn lại chọn tam trở tứ, thói quen xấu nhất chính là ngâm bệnh.”

“Ngâm bệnh?” Tôi nháy mắt mấy cái, nhất thời không hiểu được.

Túc Phượng vuốt cằm, yêu thương sờ sờ trán An Lăng Nhiên nói:

“Danh gia vọng tộc, nếu có ai bị thương an nguy đến tính mạng, lão Trương hồ đồ này sẽ chữa trị nghiêm túc, nhưng nếu chỉ gặp bệnh nhỏ, hắn lại cố tình trì hoãn. Cái gì cũng từ hư nhược nói tới, bệnh nhỏ ba ngày kéo dài tới năm ngày mới hết, bất quá cũng chỉ là cho uống thuốc bổ nhiều hơn một chút. Cho nên, ngày mai lão Trương hồ đồ này có quay lại, nói Nhiên nhi không tốt, ngươi cũng không cần phải so đo, mặc hắn viết đơn thuốc là được.”

Tôi chậc lưỡi, nhất thời lờ mờ nói không ra lời.

Cho nên nói, gừng càng già càng cay a.

Vừa rồi tôi còn tưởng rằng, Mục vương Mục vương phi đều bị ngốc hết, nhìn không ra Trương đại phu hắn dùng An Lăng Nhiên làm phiếu cơm dài hạn, cố ý lừa thêm chút tiền thuốc. Bây giờ mới thấy, hai vợ chồng người này như gương sáng, e là cũng giống tên đại phu này, giả bộ hồ đồ, mặc hắn lừa chút tiền đi cứu khổ dân chúng bần cùng.

Người khổ nhất, chính là tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên phải uống thuốc bổ “Thuốc đắng dã tật”.

Sau khi nghe xong, ấn tượng về Túc Phượng trong lòng tôi đột nhiên rề rà cao lớn hơn rất nhiều, có lẽ đúng như lời An Lăng Nguyệt nói, Mục vương phi là loại người mặt lạnh tâm nóng.

Bởi vì cái ý niệm này, đối với chuyện tướng công nhược trí của mình tôi rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật được chín phần.

Ngẫm lại cũng được, xuyên đến đây, gả cho một tên ngốc dù sao vẫn sống thoải mái hơn gả làm thiếp cho một tên thê thiếp thành đàn hay mang chủ nghĩa đàn ông là số 1, ngày ngày đánh đập vợ mình. Huống chi, tiểu ngu ngốc nhà tôi còn là một tên tiểu ngốc vô cùng xinh đẹp, lúc gọi tôi là “nương tử” miệng ngọt đến ngán người, tôi liền tạm thời chăm sóc đứa em trai đệ nhất mỹ nam này, dù sao chỉ số thông minh của tiểu ngu ngốc chỉ có năm tuổi.

… … … …

Chờ Mục Vương phi đi xong, An Lăng Nguyệt, biểu muội Mục Vương phi Vương Uyển Dung, nương tử của An Lăng Vân em trai Mục vương là Trần Hiền Nhu cũng lần lượt đến đây hết một hồi.

Có điều ngoại trừ lúc An Lăng Nguyệt đến tiểu ngu ngốc còn trợn mắt cười hì hì nói hai ba câu, các thời điểm còn lại, toàn bộ đều đang ngủ. Nói đến đây, tôi thật sự, thật sự thực sùng bái giấc ngủ của tiểu ngu ngốc.

Nói tới dì hắn Vương Uyển Dung chẳng xinh đẹp động lòng người, thẩm thẩm Trần Hiền Nhu cũng không hòa nhã lịch sự, hai bà tám này vừa mới bước vào là líu ríu líu ríu không ngừng, chẳng qua cứ nhắc mãi “Nhiên nhi bị bệnh nhớ nghỉ ngơi cho tốt”, “Ta có mang theo chút thuốc bổ đến đây” nói linh ta linh tinh. Người ta hay nói ba nữ nhân bằng một sân khấu diễn, sau khi gặp hai vị này xong tôi mới thật sự cảm thấy quả là sai lầm rồi, hai người này cũng đủ làm một cái sân khấu diễn, một trái một phải ở bên lỗ tai tôi hát xướng, nhân sâm hai người này rất tốt, giá ngàn lượng bạc; ngọc như ý trấn thần, không sợ quỷ gõ cửa.

Bản công chúa cùng Kỳ Nhi dùng sức của chín trâu hai hổ, mới có thể ưỡn mặt đẩy hai vị trưởng bối này tống ra khỏi cửa, tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên lại ngủ đến an lành, không có chút dấu hiệu bị đánh thức.

Tôi thực rất thèm được ngủ như thế này.

Kỳ thật tình hình của Vương Uyển Dung và Trần Hiền Nhu dưới sự trợ giúp của tiểu trinh thám Kỳ nhi vô địch của tôi cũng đại khái có chút hiểu biết, một bên là bại gia tử An Lăng Vân, kẻ vô tích sự, đời này e rằng chỉ dựa vào đại ca An Lăng Tiêu ăn cơm ké. Tình trạng của gã này còn không bằng Văn Hiên nhị công tử người ta, tuy rằng món ăn hơi khó ăn một chút, nhưng vẫn là tay làm hàm nhai. Gả cho một nam nhân như thế này, Trần Hiền Nhu đương nhiên phải tìm tất cả các phương pháp nịnh bợ Mục vương và Mục vương phi, lúc này bảo bối ngốc của hai vị này bị bệnh, dĩ nhiên cần phải tới đây ra vẻ.

Còn Vương Uyển Dung kia, chuyện của nàng này còn đặc sắc.

Theo như lão bà tử lúc chiều mang chén thuốc đến đây nói, biểu tiểu thư này năm đó cũng được coi là một đóa hoa ở kinh thành, cha lại là Đại học sĩ đỉnh đỉnh đại danh trong triều, người tới cầu hôn dù không quá nhiều, cảnh tượng giẫm nát cánh cửa nhà nàng cũng có. Thiên kim đại tiểu thư này được nuông chiều ngàn chọn vạn tuyển, gả cho thuộc hạ của cha mình là một vị Hàn Lâm.

Theo lý mà nói chuyện xưa đến đây cũng đã viên mãn hạnh phúc lắm rồi, ai ngờ vị Vương Uyển Dung dù tướng mạo xinh đẹp, tính tình vốn hư hỏng, chưa tới hai ngày vì cãi nhau với cha mẹ chồng liền tự mình trở về nhà mẹ đẻ, hai ba lần đầu, vị biểu dượng của chồng tôi này còn nể mặt cha vợ tới cửa nhận tội, nhưng còn chưa tới mấy ngày, Vương Uyển Dung lại dẹp đường hồi phủ. Lặp lại nhiều lần như vậy, ước chừng chưa tới nửa năm, không chỉ có Vương đại học sĩ cảm thấy phiền chán, mà ngay cả biểu dượng cũng không tới nữa.

(An Lăng Nhiên gọi Vương Uyển Dung là biểu dì, nên gọi chồng của bà này là biểu dượng, chị Chi gọi là biểu dượng của chồng là hợp lý)

Vương Uyển Dung thấy tình hình như vậy còn chưa chịu để yên, liền sai tiểu nha hoàn đi bẩm báo, nói muốn hưu phu. Lời này vốn dùng để kích tướng công tới đón mình về, ai ngờ tướng công không đến, mà tiểu nha hoàn ngược lại lại lưu loát mang hưu thư trở về. Ở cổ đại, bất kể gia thế hiển hách như thế nào, con gái gả đi cũng như bát nước đổ ra ngoài, vì thế không có lý do gì để trở về nhà, nói chung cũng không phải là chuyện vinh quang gì. Trong lúc nhất thời, Vương đại tiểu thư kiêu ngạo bị bọn sai vặt nha hoàn cười nhạo, ca ca chị dâu cũng không hòa nhã. Túc Phượng với nàng cùng nhau lớn lên, nói chuyện cùng Vương đại học sĩ thấy tình cảnh nàng như vậy, cảm khái muôn vàn, liền mang biểu muội đến đây chơi vài ngày, ai ngờ đến ở đây xong Vương Uyển Dung dứt khoát không chịu trở về, ở tạm dần dần thành ở luôn, lây lắc lây lắc, cũng hơn ba năm.

Tôi, Kỳ Nhi, cùng lão bà tử đưa thuốc tới, lảm nhảm lảm nhảm tán gẫu hết nửa ngày, mặt trời cũng sắp xuống núi.

Kỳ Nhi đi loanh quanh nhìn An Lăng Nhiên nằm trên giường cười hì hì nói:

“Sao chúng ta nói lâu như vậy mà hắn còn chưa chịu tỉnh, có giống giả bộ ngủ không?”

Dứt lời, Kỳ nhi nổi hứng chọc chọc vào đầu An Lăng Nhiên, nhưng một cái chọc không hề hớm này, Kỳ Nhi lại đột nhiên nhăn mặt nhíu mày lại.

Tôi hỏi: “Sao vậy?”

Kỳ nhi thử sờ sờ đầu An Lăng Nhiên nói:

“Nóng hực”

Nghe vậy, trái tim tôi lại lộp bộp rơi xuống.

Sao có thể? Hôm nay trời nắng rực rỡ, một miếng gió cũng không có, ai đâu mà phát sốt vào cuối hè?

Nhớ đến điều này, tôi cũng vội xách váy chạy đến bên giường, chỉ thấy trên trán mồ hôi lạnh nhỏ giọt, mái tóc vốn đen như mực đông một nhúm tây một nhúm dính trên trán. Tôi lấy tay vừa chạm vào trán tiểu ngu ngốc, cánh tay không khỏi run rẩy:

Quả thực, nóng hực.

Tiểu ngu ngốc bị sốt?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.