Hưu Thư Khó Cầu

Chương 31



Mấy ngày gần đây, tiểu ngu ngốc luôn né tránh tôi.

Tôi rất mất hứng.

Không phải chỉ đá ngươi một cước thôi sao? Đâu đến nỗi đó chứ? Mẹ ngươi lừa ta vào Mục vương phủ, hại ta lỡ mất mối lương duyên tốt; cha ngươi thì giả điên giả khùng, nối giáo cho giặc; biểu di, thúc thúc và thẩm thẩm của ngươi châm chọc khiêu khích ta, trốn trong góc tìm cơ hội đâm ta một đao; mấy nha hoàn lão bà tử sau lưng mắng ta là “Đồ Man di mọi rợ”, ức hiếp nha đầu Kỳ nhi – thông minh lanh lợi bên người ta…Tất cả tất cả chuyện này, ta đều nhịn hết.

Bản công chúa chỉ nhẹ nhàng, mềm mỏng đạp ngươi có một cước, đảm bảo không sao, có khi còn giúp ngươi thông minh lên, sao ngươi lại bực ta như thế chứ?

Tôi rất oan ức phiền muộn.

Thế nhưng, tiểu ngu ngốc vẫn không muốn gặp tôi.

Sáng sớm hôm nay, cũng vậy.

Tôi nhớ tới vết thương trên lưng tiểu ngu ngốc, vì thế lúc ăn cơm tôi giúp hắn gắp thức ăn. Mục vương, Mục vương phi thấy thế, có vẻ rất vui mừng, nghĩ rằng tôi đã chịu chấp nhận sự thật, tiếp nhận tiểu ngu ngốc. Đám người Vương Uyển Dung và Trần Hiền Nhu là loại người thích nhìn mặt người khác, một người nói: “Cháu có một người vợ rất chiều chuộng chu đáo, biểu tỷ sau này nhất định hưởng phúc”. Một người lại nói: “Hai vợ chồng trẻ ân ái, không chừng không bao lâu nữa An Lăng gia sẽ có thêm cháu”. Cả một bàn nói cười vui vẻ, ngay cả lão vương bát* An Lăng Tiêu là một người rất ít phát biểu ý kiến cũng vuốt cằm nói:

“Tốt lắm! Tốt lắm!”

*Vương bát: là con rùa ấy.

Tôi im lặng ngồi nghe, ngoài mặt thì cười vui vẻ nhưng trong lòng lại mắng bọn họ là đồ khoác lác. Muốn tôi làm “Tam tẩu tử”, chờ thêm tám kiếp nữa đi! Hiện tại, lãng phí thời giờ quan tâm tiểu ngu ngốc, chẳng qua là vì bản công chúa ăn ở hiền lành, hổ thẹn vì mình đã đá hắn một cước.

Tôi một mặt thì ngập ngừng, một mặt dùng đũa gắp đồ ăn để vào bát An Lăng Nhiên, ai ngờ tiểu ngu ngốc lại đột nhiên cầm chén đẩy ra, cái tay đang gắp thức ăn của tôi, cứng đờ giữa không trung.

Tiểu ngu ngốc làm như không nhìn thấy sự xấu hổ của tôi, buông đũa xuống, ngay cả mắt cũng không thèm liếc lên một chút mà nhìn tôi: “Con no rồi, đi ra vườn chơi với Vượng Trạch”

Nói xong, quả nhiên đứng dậy phất phất tay áo, không mang theo một áng mây nào, bỏ đi.

Bàn tay thon dài của tôi còn đang sững sờ giữa không trung, rung rinh trong gió.

Hầu bọn họ biết tôi cũng không dễ chịu gì, lại vui tươi hớn hở coi tôi như không tồn tại, ra sức bới cơm.

Tôi lắc lắc đầu, cuối cùng đồ ăn trên đôi đũa bị rớt xuống bàn. Kỳ nhi hiểu tính tôi nhất, vội khom người thay tôi gắp đồ ăn bỏ vô trong bát, cười giải vây:

“Công chúa đánh rơi đồ ăn trên bàn, nô tỳ thay người gắp trở lại”

Trong phút chốc, tôi mới rốt cuộc lấy lại được tâm trạng, miễn cưỡng cười cười đối với mọi người.

“Dùng bữa, dùng bữa.”

Kỳ thật, tiểu ngu ngốc đối với “không cần gặp” của tôi, coi như chấm dứt việc này. Sau chuyện một cước kia, tiểu ngu ngốc giống như vô cùng nhục nhã, lạnh nhạt với tôi cũng thôi đi, đến nỗi buổi tối, còn nổi tính trẻ con tự mình ôm mền gối ra ghế quý phi nằm ngủ.

An Lăng Nhiên biết tôi không muốn ngủ chung một giường với hắn, đương nhiên là việc tốt. Kỳ thật sau khi tôi được gả vào Mục vương phủ, không phải tiểu ngu ngốc phát sốt hay hộc máu, thì cũng là tôi rớt xuống nước lạnh run, tân giường vẫn đều dùng cho người bệnh ngủ. Trước đó mấy ngày tôi còn lo lắng hai người bệnh chúng tôi sau khi hết bệnh, rốt cuộc cũng phải có một ngày bất lực trước cục diện vợ chồng ngủ chung.

Bây giờ hắn ngoan ngoãn nằm ngủ trên ghế quý phi, tôi cũng sẽ không khách khí chiếm lấy cái giường lớn. Theo lý, đây là một chuyện vô cùng tốt, đối vói tôi cho dù có chuyện gì cũng vui vẻ không thôi.

Trong đầu loáng thoáng, thấy có gì đó hơi kỳ lạ.

Đừng có nói, một cước này của tôi, thực sự khiến tiểu ngu ngốc thông minh hơn? Nếu không thì sao mấy cái cử chỉ động tác của hắn lại giống một người bình thường đang giận dỗi tôi thế? Nếu chỉ là một tên ngốc có chỉ số thông minh của một đứa trẻ sáu bảy tuổi, khi nhìn thấy cái yếm tôi bị lệch sang một bên, hai má cũng không nên ửng đỏ thế chứ?

Tôi trái suy phải nghĩ, cũng không tìm ra được một chút manh mối. Nhưng có một việc, ngược lại dưới sự nhắc nhở của Kỳ nhi, tôi cũng hiểu ra.

Kì nhi nói: “Công chúa, đã hai ngày rồi, nô tỳ thấy mặc dù vết thương của tiểu thế tử không nghiêm trọng, nhưng nếu không bôi miếng thuốc mỡ nào, e là phải hơi đau chứ.”

Nghe vậy, tôi linh quang chợt lóe, nắm tay lại nói: “Đúng, hóa ra là chuyện này!” Lúc đó tôi kích động đến mức, thiếu chút nữa lật đổ bàn, quăng vỡ chén.

Tiểu ngu ngốc giận dỗi là bởi vì tôi chưa mua cho hắn dầu (hay mỡ) hoa hồng!

Suy đoán như vậy cũng có chút căn cứ khoa học: (chú ý là căn cứ khoa học đấy nhé!)

Một, nếu tiểu ngu ngốc giận dỗi vì tôi đá hắn một cước, lúc ấy hắn nên khóc hét đi tìm nương hắn cáo trạng, thế nhưng hắn không có. Nếu lúc đó không có, sau đó cũng không cần phải bực tức tôi, vì thế có thể loại trừ hiềm nghi này.

Hai, đầu óc của An Lăng Nhiên chỉ có bảy tám tuổi, một đứa trẻ ở độ tuổi này rất hay giận dỗi người lớn hứa mà không làm. Đá hắn đêm đó, hắn cắn răng nhịn đau, lúc ấy tôi đồng ý mua dầu hoa hồng thoa lên vết thương cho hắn, bây giờ lại…

Ai! Sao tôi lại quên mua thuốc cho tiểu ngu ngốc chứ, có điều làm dâu nhà người ta, bản công chúa không phải nói muốn ra vương phủ là có thể ra. Hơn nữa nếu muốn ra ngoài, ít nhất cũng phải khéo léo lập cái danh sách, trước trước sau sau, con phụng già lại xem xét rồi phân công vài người đi theo tôi, tôi rốt cuộc cũng không thể quang minh chính đại đi vào cửa hiệu thuốc bắc nữa là?

Đang cùng Kỳ nhi đau khổ nghĩ cách, không ngờ cờ hội lại tự động dâng đến cửa.

...........................

Nhìn cái “cơ hội” đang đối diện với tôi, tôi không khỏi run rẩy.

Cũng là Tinh Nhu các, cũng là trà lạnh, cũng là mỹ nam tử, lại khiến tôi nhịn không được nổi cả da gà.

Văn Mặc Ngọc buông chén trà trên tay xuống, cười nói: “Vẻ mặt của công chúa thế này, đừng nói là sợ ta xô cô xuống hồ đấy?”

Tôi nhẹ nhàng cười một tiếng “Có chút”

Văn Mặc Ngọc này, rất kỳ quái.

Chiều hôm nay, con phụng hoàng trụi lông mang theo con khổng tước biểu muội của mình —— Vương Uyển Dung về nhà thăm người thân, tôi rảnh không có việc gì làm, nên theo cô em chồng An Lăng Nguyệt ra hồ sen, ngồi bên bàn đào học nữ công, kim còn chưa kịp xuyên qua, quản gia đã tới thông báo, nói là có Văn tiểu công tử đến gặp.

Tôi nghe hơi lạ lạ tai, theo thói quen hỏi lại ai là Văn tiểu công tử?

Không ngờ mới vừa hỏi xong, tú hoa châm của An Lăng Nguyệt liền đâm vào tay. Lão bà tử ở bên cạnh liền cười nói: “Văn tiểu công tử này chính là Mặc Ngọc công tử nổi danh ở kinh thành, công chúa vừa tới, nên mới không biết”

Nghe vậy, trong đầu tôi bắt đầu nổ ầm ầm, bên này còn chưa kịp vang hết, bên kia lão bà tử đã mỉm cười nhìn An Lăng Nguyệt nháy mắt nói: “Tiểu thư như thế này cũng không tốt. Vừa nghe nói Mặc Ngọc công tử tới liền đâm vào tay, nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, sau này tiểu thư vào Văn gia, còn khiến cho bọn hạ nhân chê cười tiểu thư không có phụ đức?”

Gương mặt nhỏ nhắn của An Lăng Nguyệt xấu hổ đến đỏ bừng, sẵng giọng: “Lão mụ mụ ngươi xấu miệng, ta không thèm nói chuyện với ngươi!” Nói xong, tiểu cô nương cúi đầu chạy đi, tiểu nha hoàn nói xấu sau lưng tôi không thấy tiểu thư mình đâu, cũng chạy đuổi theo.

Tôi chớp mắt mấy cái, đầu óc nhất thời không kịp xử lý.

“Văn, Văn, Mặc Mgọc là......của Nguyệt Nhi”

“Là là là” Khuôn mặt già nua của lão bà tử cười nhăn nheo, kích động như người được gả đi là mình, “Ôi chao chao, thiếu phu nhân chưa biết sao, hôn sự này là do Hoàng thượng đích thân ban xuống đấy!”

Sau lại, thông qua tiểu trinh thám toàn năng Kỳ nhi tìm hiểu, điều tra, lục sót tìm bí mật, bản công chúa mới biết được, hóa ra hôn sự này, cũng nghiên cứu rất nhiều.

An Lăng Tiêu là một võ tướng thì hợp lý rồi, ông nội Văn Mặc Ngọc là Văn Như Cảnh lại là một Thừa Tướng, hai người khi vào triều, một tả một hữu, càng không hợp nhau.

Tú tài và quân nhân, hợp ý nói không hết. Vương gia gặp Thừa Tướng, lại vướng mắc không rõ. Hai người từ ngoại giao, trị hoang*, lập thái tử, thậm chí tới Lễ thất tịch ở Hoàng cung năm nay bày trí như thế nào, từ việc lớn đến việc nhỏ đều bất đồng ý kiến. Hai bên văn võ cũng sẽ theo hai vị này chia thành hai phái rõ ràng, trên triều mỗi ngày thường ầm ĩ đến tán loạn. Thất hoàng tử Huyền Nguyệt từng nói đùa cục diện đó như thế này “Xa thấy hoàng triều, gần biết chợ búa”

Khi mấy vị hoàng tử còn nhỏ, An Lăng Tiêu đề nghị lập con trai của Tiểu Trần hoàng hậu – Huyền Dực, Văn Như Cảnh lại ủng hộ lập Thất hoàng tử Huyền Nguyệt. Theo thứ tự chào đời, Đại hoàng tử Huyền Dực được lập làm Thái Tử, Văn Như Cảnh tâm như tro tàn, cáo lão hồi hương, truyền vị cho con lớn nhất là Văn Chương, triều đình mới có một khoảng thời gian yên ổn.

Không lâu sau, biên cương của Hạp Hách quốc và Lạc Vân quốc xảy ra xung đột, An Lăng Tiêu chủ chiến, triều đình một mảnh đằng đằng sát khí, ai cũng hăm he muốn đánh bại Hạp Hách quốc. Nhưng không biết việc này làm sao lại đến tay Văn Như Cảnh Văn lão gia tử, lão nhân gia hắn chống quải trượng lên triều, lão lệ tung hoành, dùng lý lẽ bác bỏ, từ chiến sự biến thành việc cầu thân. Vì thế, An Lăng – Văn hai nhà mâu thuẫn lại tăng thêm.

Lạc Diên đế thấy tình hình không ổn, đau đầu trước cục diện triều đình bất hòa sắp một sống một còn, vì thế tìm đến hai vị ái khanh vừa lừa gạt vừa khuyên nhủ, tiếc là đều không có hiệu quả. Cũng may còn có Lệ Phi thông minh, cười khanh khách nói: “Hoàng Thượng đúng là nhất thời hồ đồ, đối ngoại có thể hòa thân, đối nội chẳng lẽ không thể?”

Vì thế hôn sự của Văn Mặc Ngọc cùng Nguyệt nhi nhà tôi lấy việc dàn xếp tình thế mà định ra.

Thế là, Văn Mặc Ngọc chẳng kiêng nể gì, lấy cớ trước tiên tới thăm “nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân” vào Mục vương phủ của tôi, thong thả ngồi đối diện với tôi uống trà.

Tôi líu lưỡi: “Cha mẹ chồng ta không có ở quý phủ, Mặc Ngọc công tử e là tới không đúng lúc”

Văn Mặc Ngọc ngồi đối diện cười ngoắc ngoắc khóe miệng, hơi hơi cúi người nói nhỏ với tôi: “Tôi chính vì biết họ đi ra ngoài, nên mới cố ý tới”

Tóc gáy toàn thân tôi dựng lên hết, nhưng lại không có biện pháp nhúc nhích thân thể.

” Văn Mặc Ngọc, rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Lúc tôi mới xuyên qua thì hô hấp nhân tạo, đêm tân hôn thì cưỡng ép, còn chuyện hai ngày trước ở Tinh Nhu Các, nói cho tôi biết thủ đoạn của của Mục vương phi, tất cả mấy chuyện này… khiến tôi cảm thấy bộ dạng của Văn Mặc Ngọc không phải thật lòng muốn thành thân với An Lăng Nguyệt.

Quả nhiên, Lạc Diên đế suy nghĩ quá ngây thơ rồi.

Hắn nghĩ, chỉ cần Văn Mặc Ngọc và An Lăng Nguyệt thành thân, thế lực của thái tử Huyền Dực và Huyền Nguyệt sẽ thống nhất lại, tôi thấy tình trạng hiện tại, là Huyền Nguyệt căm hận Mục vương phi đoạt tôi, cũng như đoạt mất binh lực mà hắn ký thác ở Hạp Hách quốc, ngay cả thân tín của mình Văn Mặc Ngọc cũng chọn phía quan hệ với Mục vương phủ.

Như vậy xem ra, nếu Nguyệt nhi thật sự gả cho vị Mặc Ngọc công tử hòa hoa phong nhã này, có lẽ cũng là một hồi bi kịch.

Văn Mặc Ngọc có thói quen nheo nheo mắt, cười tươi như hoa.

“Không có ý gì, vì biết mấy ngày gần đây công chúa không tiện đi ra ngoài, nhưng lại có chút chuyện muốn làm, cho nên mới sẵn tiện mang tới cho ngươi vài thứ.”

Nói xong, Văn Mặc Ngọc liền nắm lấy tay tôi, tôi không kịp né tránh, một cái hộp ấm ấm đã nằm trong lòng bàn tay.

Vâng..... dầu hoa hồng.

Tôi hoảng hốt! Mở to mắt trừng Văn Mặc Ngọc, đối phương vẫn tươi cười như hoa nở tháng ba.

Hắn nói: “Tôi với Trương đại phu coi như cũng quen biết, ông ta nói thứ này công chúa nhất định cần dùng tới, cho nên bảo ta mang đến”

Nói xong, Văn Mặc Ngọc chắp tay với tôi, ra vẻ muốn rời đi.

Tôi há mồm còn chưa kịp lên tiếng, Văn Mặc Ngọc lại quay đầu ngược lại nói.

“À, thiếu chút nữa quên. Trương đại phu nói tiền thuốc sẽ nhận sau.”

#%&%(! #~#¥...... ¥*

Còn có thiên lý không? Tên Trương Thế Nhân này lại còn muốn lừa bạc của tôi a!

Đợi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, Văn Mặc Ngọc đã nhanh chóng rời khỏi Tinh Nhu Các, trên mặt hồ sen gió nhè nhẹ thổi, hắn phất phất ống tay áo, liếc mắt sang, tôi trông thấy xa xa có mấy bóng người ẩn ẩn nấp nấp, trong đó mơ màng có khuôn mặt mỏ nhọn của Tiểu Hoàn.

Thở dài một tiếng, tôi điếm điếm hộp thuốc trên tay, cảm thấy càng lúc càng nặng.

Nếu Trương Thế Nhân kể cho nghe Văn Mặc Ngọc chuyện tôi đá thương tiểu ngu ngốc, cũng khó đảm bảo ông ta không phải người Văn gia, thậm chí là gian tế do Huyền Nguyệt phái tới. Nếu Nguyệt nhi có tình cảm với hắn, gả cho hắn, e rằng thật hơi phiền toái.

Chỉ là không biết, nếu thực sự có một ngày như thế, tôi – một quân cờ, lại sắm vai diễn gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.