Rất nhiều năm nhiều năm về sau, tiểu ngu ngốc mới nói cho tôi biết, kỳ thật sáng hôm đó, hắn không cố ý đùa giỡn với tôi. Chỉ vì lúc đó hắn cảm thấy, nương tử của mình có phần không nghe lời, cho nên hắn mới quyết định học theo cách mẫu thân khiển trách Tiểu Hoàn, trừng trị tôi một phen.
Thì ra, buổi tối trước đó, An Lăng Nhiên đúng thực là đang ngủ, mà còn ngủ rất ngon.
Nhưng lúc tỉnh giấc, lại phát hiện không thấy vợ mình trên giường, có chút buồn phiền, sợ tôi gặp phải chuyện gì, ai ngờ lại để tiểu ngu ngốc phát hiện quyển sổ nhỏ mà tôi hay mang theo bên người.
Nói theo cách của người hiện đại, thì nó chính là một quyển nhật ký. Trên đó ghi chằng chịt líu nhíu đủ loại kế hoạch cầu hưu thư của tôi, tỷ như mắng chửi cha mẹ chồng, bắt nạt em chồng, ngược đãi tướng công…cùng với, khụ khụ, cùng với vụng trộm.
Chính là, cái “cùng với” cuối cùng ấy đã khiến cho tiểu ngu ngốc phẫn nộ.
Sau này tiểu ngu ngốc không chỉ một lần hỏi tôi: “Tướng công ta đối xử với nàng không tốt sao, sao lúc trước nàng lại gắng sức nghĩ cách vụng trộm để cầu hưu thư hả?”
Tôi ném sang một ánh mắt xem thường, nghiêng người ngủ tiếp.
Không biết làm sao tiểu ngu ngốc lại biết được suy nghĩ của tôi lúc đó, cố gắng không muốn bị cuốn vào tranh đấu chốn cung đình không nói, lại gặp phải bà mẹ chồng phúc hắc chính là một việc đỉnh điểm làm cho bản công chúa hậm hực. Hưu thư không dễ cầu, “Ăn cắp, ghen tị” trong thất xuất chi điều tôi lại làm không được, nghĩ tới nghĩ lui “Dâm – đãng” có vẻ như dễ làn nhất.
Tôi thầm tính toán, bản công chúa đường đường là một hạp hách công chúa, cho dù có vụng trộm, Mục vương phủ cũng không dám đem tôi đi ngâm lồng heo, như vậy thì tôi có thể quang minh chính đại mà bị “hồi tổ quy tông”, quay về Hạp Hách quốc sống. Tôi thậm chí còn tính toán, sau khi trở về hạp hách quốc mở một hai gian trà phường, thỉnh thoảng cùng với nhóm khách quen đánh mạt chược, ngoe nguẩy bắp chân.
Về phần nhân vật “Gian – phu” này, thật sự là việc rất đơn giản. Có tiền có thể sai ma gọi quỷ, tôi nghĩ nếu tìm không thấy thì chỉ cần đi tìm một người có hình có dạng, đến lúc đó lại cùng nhau oanh oanh liệt liệt “Bỏ trốn” một hồi, tan bạc thì mỗi người đi một ngả.
Nhưng là, hết thảy kế hoạch còn chưa kịp thực thi, đã bị tiểu ngu ngốc phát hiện.
Vì thế, tôi bị An Lăng Nhiên cường thế áp đảo trên giường, hai bên chiến đấu.
Sau này tiểu ngu ngốc còn nói, kỳ thật ngày đó, bất quá là chỉ muốn đùa giỡn kiêm uy hiếp một phen rồi thôi, thấy bộ dáng hoảng sợ lúc ấy của tôi thật sự là đáng yêu chết được, cho nên hắn có chút luyến tiếc, nhưng lại cứ như vậy phóng túng tùy ý lưỡi của mình mà liếm ở tai tôi, rồi xuống gáy.
Tôi từ từ nhắm hai mắt, toàn thân run rẩy.
Trong đầu không ngừng nghĩ xem nữ tử khi bị áp bách rốt cuộc nên phản kháng như thế nào, một lát sau tôi mới tìm được chút giọng nói của mình, sợ hãi nói:
“Tướng công, ngươi tha ta đi.”
Tôi nghĩ, nữ tử cổ đại đại chắc hẳn là đều nhu nhược cầu xin tha thứ như thế này đi? Nếu như tôi cầu xin tha thứ bất thành cũng đừng trách tôi vô tình, mẹ của tôi từng dạy tôi thuật phòng sói, tiểu ngu ngốc nếu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thì bản công chúa không muốn động cũng động đầu gối —— đá hắn!
Ai ngờ, lời vừa ra khỏi miệng, tiểu ngu ngốc lại kinh ngạc dừng hôn môi lại, ngạc nhiên giương mắt nhìn tôi.
“Nàng nói cái gì?”
Tôi cắn cắn đầu lưỡi, lúc này mới phát hiện thì ra vừa rồi quá khẩn trương, hơn nữa lại thường xuyên xem tiểu thuyết “Bất lương”, khiến cho vừa rồi nói sai lời thoại.
Tôi lại không cẩn thận, đem chữ “Tha” nói thành chữ “Theo”.
Tướng công, ngươi theo ta đi!
Lời này ở giờ này khắc này, đối với tiểu ngu ngốc sắc lang là một loại cổ vũ lớn cỡ nào. Tôi hết đường chối cãi.
Tiểu ngu ngốc cũng thật là, chưa cho tôi cơ hội biện giải, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, đôi mắt sáng ngời của hắn cũng theo đó đang chớp chớp, sáng hơn cả ánh sáng trong phòng, có vẻ rất trong suốt, rất mê người.
Tôi lại có chút hốt hoảng, mà trong một chút thời gian đó, tiểu ngu ngốc đã kịp trèo lên người tôi, hai chân không khách khí đặt ở trên đầu gối của tôi.
Đột nhiên lại chịu một sức nặng như thế, đầu gối tôi theo phản xạ bị đau, tôi cũng chợt phục hồi lại tinh thần, đột nhiên phát hiện chính mình đã như gà vịt nằm trên bàn ăn —— mặc người xâu xé.
Tâm lộp bộp một tiếng, linh hồn ba phần xuất khiếu, lần này tôi thật sự ý thức được nguy hiểm.
Tôi không thể giãy dụa, chỉ có thể lui đầu cảnh giác nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Tiểu ngu ngốc bẹp một tiếng ấn ấn trên môi tôi mấy cái, mới vừa lòng nói: “Đương nhiên là như nương tử mong muốn.”
Câu nói này nói cũng có lý lắm, tôi cũng không biết hắn đang giả ngây giả dại hay là cố ý trêu đùa.
Lần này tôi thật sự bắt đầu toàn thân run rẩy, kỳ thật, làm một phụ nữ mới 21 thế kỷ, cho dù cùng tiểu ngu ngốc lăng sàn đan một hai lần cũng không có gì. Dù sao hắn cũng là một người chồng rất đẹp trai, hơn nữa so với Chung Quỳ còn ma quỷ cường đại hơn rất nhiều.
Nhưng là, lão nương tôi sợ đau a!
Hạp Hách công chúa này vẫn là tấm thân xử nữ, nếu trong quá trình tiểu ngu ngốc có thao tác mạnh quá cũng không lo, nếu lỡ không may mà bị thương, lại là liêm chi tôi!
Tôi nước mắt rưng rưng, nhưng không có giọt nào chảy ra.
Cũng không biết có phải là vì quá mức hoảng sợ khẩn trương, hay là động tác thân mật liếm liếm như con chó nhỏ của tiểu ngu ngốc thật sự rất thoải mái, cơn mệt nhọc vì cả đêm không ngủ lại ùa kéo tới. Tôi nói rồi, kẻ hèn tôi không có điểm gì nổi bật, một chữ thôi —— lười.
Nếu có việc gì có thể không nghĩ, tôi tuyệt đối không hao tổn tinh thần mà đi lo lắng. Mục tiêu cuối cùng của tôi là, đả đảo hết thảy những chuyện cần động não, không có sâu răng!
Hiện tại cũng thế. Tôi thừa dịp tiểu ngu ngốc đang vẻ dâu tây lên cổ tôi vụng trộm ngáp một cái, mí mắt bắt đầu có chút không chống đỡ nổi.
Tôi ở trong lòng tự an ủi chính mình: tiểu ngu ngốc hôm nay quyết làm là sẽ không chịu dừng, tôi càng giãy dụa thì càng kích phát dã tính nam nhân của hắn, nếu miếu hỏng thì hòa thượng cũng không chạy đi đâu được, vậy thì… theo hắn đi.
Tiểu ngu ngốc tựa hồ để ý thấy tôi không tập trung, hơi hơi vỗ vỗ mặt của tôi.
Tôi định thần, cố gắng mở hai mắt, nhìn tiểu ngu ngốc hai mắt có chút sầu lo.
Tiểu ngu ngốc nói: “Liêm nhi, bệnh sao?”
Tôi mơ mơ màng màng khoát tay áo, nói: “Không việc gì không việc gì, ngươi...cứ tiếp tục, ha ~ ta ngủ một lát liền dậy.” Dứt lời, tôi thực không nghĩa khí trở mình, đi tìm Chu Công.
Ví tiền càng ngày càng đầy, số lần về nhà càng ngày càng ít đi.