Hưu Thư Khó Cầu

Chương 47



Đây là cái gì? Đây là nam nhân.

Nam nhân, là sinh vật rất biến thái.

Bọn họ đòi hỏi lão bà của mình, nhìn phải có xương, ôm phải có thịt.

Bọn họ đều hy vọng những việc không thực tế sẽ phát sinh ở trên người mình, tỷ như, được mỹ nữ theo đuổi, tỷ như, được phú bà ái mộ.

Bọn họ một bên mơ một giấc mơ đẹp không có thực, một bên cười nhạo sự lãng mạn của phụ nữ.

Đây là nam nhân.

An Lăng Nhiên cũng vậy.

Hy vọng xa vời lớn nhất của hắn là nương tử mỹ mạo như hoa của mình nũng nịu, yêu thương ngốc tử như hắn, thực rõ ràng, đây là hy vọng xa vời.

Cho nên, tôi bắt buộc trong quá trình, áp dụng phương thức cực đoan nhất, tiêu cực nhất. Nam nhân có thể sẽ cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân thét chói tai giãy dụa, khóc kêu cầu xin tha thứ, nhưng trong lòng lại âm thầm yên lặng chờ đợi nữ nhân hăng hái, huống chi, tôi so với những người nhắm mắt rơi lệ, cắn chặt môi dưới bức bách chính mình mở ra hai chân càng làm không nổi, tôi trực tiếp ngủ luôn.

Có thể hứng thú của An Lăng Nhiên bị câu nói của tôi làm triệt tiêu, tôi thực nghi ngờ hắn thích “Gian – thi”. Cho nên, khi tôi tỉnh lại, trừ bỏ phát hiện trên cổ có thêm vài vết muỗi chích, không thu hoạch được gì.

Quần áo hoàn hảo, toàn thân không có cảm giác đau đớn, quan trọng nhất là, An Lăng Nhiên không có ở trong phòng. Nói không chừng còn trốn vào chỗ nào khóc, ha ha!

Chiêu này dùng rất được.

Điệu lão đầu nói đúng, giả ngu không điên, thỉnh thoảng bắt chước tiểu ngu ngốc giả bộ điên cũng tốt, khó lắm mới làm cho hắn biết tay.

Bất quá chuyện này, cũng có để lại một chút di chứng.

Chứng này phát tác vào buổi trưa, là lúc một đám người chúng tôi vây quanh cái bàn dùng cơm.

Cách đó vào buổi sáng, Nhị thúc đáng thương của tôi bị đánh cho mặt mũi bầm dập, người một nhà ăn cơm đương nhiên sẽ có chút xấu hổ, trên bàn luôn che che đậy đậy, khiến cho tôi không thấy rõ rốt cuộc là mắt trái xanh hay là mắt phải xanh.

Tò mò như tôi, vì thế, tôi duỗi cổ sang nhìn cho rõ mặt của Nhị thúc.

Vì thế, Vương Uyển Dung ngồi bên cạnh tôi dễ dàng phát hiện ra “Dâu tây” trên cổ tôi.

Vương Uyển Dung ồ lên: “Cháu dâu, trong phòng các ngươi không đốt hương sao?”

Tôi có chút không quan tâm, “Có đốt.”

“Thế thì sao lại có muỗi?”

Tôi có chút kỳ quái, lại vẫn một lòng xăm xoi trên mặt Nhị thúc, cho nên đáp qua loa: “Cám ơn biểu di quan tâm, phòng của chúng ta không có muỗi, mỗi ngày đều ngủ rất ngon.”

Trần Hiền Nhu đại khái sớm bất mãn với việc tôi xăm soi tướng công của bà ta bên đó cho nên, xì cười ra tiếng: “Vậy còn dâu tây trên cổ cháu là gì thế?”

Nói xong, mấy lão bà tử đang hầu hạ bên cạnh đều đồng loạt đem ánh mắt hướng về phía cần cổ của tôi, tôi lúc này mới phản ứng lại, vuốt cổ của mình mình  không nói nên lời.

An Lăng Vân vẫn không dám giương mắt bỗng ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào với tôi.

Da mặt tôi run lên, líu lưỡi nói: “Có thể có thể…phòng của chúng ta xác thực có muỗi. Vừa rồi ngủ rất sâu cũng không thấy ngứa, ha ha a ~~” Tôi cười đến nổi da gà hết cả người, dưới chân thuận đường đá vào An Lăng Nhiên bên cạnh.

An Lăng Nhiên mí mắt cũng không thèm nâng, bình tĩnh tránh chân, né qua.

Ý tứ thực rõ ràng, tự mình giải quyết, ta không hỗ trợ.

Tôi có chút ảo não.

Vô cùng ảo não.

Việc đó và việc vui vẻ xong, nữ nhân không cẩn thận hoài thai đứa nhỏ, nam nhân không chịu trách nhiệm nói “Tự mình đi giải quyết” có khác gì nhau đâu?

An Lăng Nhiên chính là đồ khốn khiếp!

Vương Uyển Dung thừa dịp tôi không kịp đề phòng, dùng đầu ngón tay chạm vào trên cổ tôi, còn cười khanh khách – gian trá nói: “Ôi, con  muỗi này cũng thật là, muỗi khác cắn đều sưng lên một cục to, của cháu dâu này lại bình thường.”

Mặt tôi đỏ lên, không biết làm sao.

Cùng lúc đó, Lý mụ mụ tâm phúc của điểu lão đầu lại không biết khom người nói với bà ta cái gì đó, khiến cho Túc Phượng liên tục nhìn về phía tôi và tiểu ngu ngốc bên này.

Tôi đột nhiên cảm thấy, thế giới này thật bi ai.

Vương mụ mụ ở tây viện của ta là gián điệp do điểu lão đầu phái tới, việc này kỳ thật tôi đã biết ngay từ đầu. Nhưng cũng không để bụng, suy nghĩ điểu lão đầu muốn sao thì cứ làm vậy.

Nhưng hiện tại, tôi thật sự là thống hận Vương mụ mụ muốn chết đi được.

Sáng nay tôi cùng tiểu ngu ngốc trên giường, lời nói trong lúc đó không biết có bị bà ấy rình ngoài cửa sổ nghe được bao nhiêu, rồi lại thêm mắm thêm muối truyền cho Lý mụ mụ, Lý mụ mụ lại làm trầm trọng thêm nói cho điểu lão đầu.

Tôi rất sợ phiên bản đến tai điểu lão đầu lại là: Thiếu phu nhân đã có rồi.

Trên bàn im ắng, mọi người không cần nói cũng biết, cũng đều trông mong nhìn Lý mụ mụ và điểu lão đầu.

Đợi sau khi hai người lặng lẽ nói xong, Túc Phượng ngoéo khóe miệng một cái, cũng không kiêng dè cười nói: “Liêm Chi vào phủ cũng đã nhiều ngày, ta xem, cũng nên để cho vợ chồng son bọn họ viên phòng.”

Tôi cả kinh trợn mắt há hốc mồm, chiếc đũa thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

Một phòng người sung sướng hoà thuận vui vẻ, Vương Uyển Dung vuốt mông ngựa trước hết nói: “Nói cũng thật là, ngươi xem con muỗi này cắn, chậc chậc, biểu tỷ, Nhiên nhi cũng không còn nhỏ! Ngài chắc không lâu nữa sẽ được ôm tôn tử!”

Trần Hiền Nhu tự nhiên cũng không chịu yếu thế, “Phải phải, chị dâu ngươi không phát giác sao? Nhiên nhi sau khi kết hôn hiểu chuyện không ít, nói không chừng đã trưởng thành, bệnh cũng khá lên, không khác gì người bình.”

Túc Phượng đen mặt, nhưng vẫn là lộ vẻ cười.

Trần Hiền Nhu này cũng hay thật, không chỉ vuốt móng ngựa mà còn vỗ lên chân, lựa ngay điểm yếu nữa chứ.

An Lăng Vân thấy vợ mình ăn nói vụng về, vội bổ thêm một câu.

“Chị dâu người ta hay nói cải lương không bằng bạo lực, vậy thì bây giờ lập tức tiến hành chu công chi lễ đi?”

Tôi kinh hãi, kéo kéo tiểu ngu ngốc cầu xin tha thứ, đối phương lại thờ ơ, ngược lại khuôn mặt còn tươi cười gắp cho tôi một miếng thịt to, nhe răng nói: “Nương tử, dùng bữa.”

Thế giới này, thật sự bi ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.