Bỏ ra cửa lớn và lỗ chó, đường ra duy nhất của bản công chúa cũng chỉ còn lại duy nhất mỗi bức tường thấp ở hậu viện.
Vất vả trăm cay nghìn đắng, tôi mới vất vả tìm được một cây thang gần đó, lại thật không dễ dàng mới vượt qua được tâm lí sợ độ cao, vất vả leo lên mái hiên, nhưng là, thất bại trong gang tấc.
Bức tường thấp ở hậu viện thấp thật, đúng thật là rất rất thấp, nhiều lắm cũng chỉ cao đến ba thước. Đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả rêu mọc xanh rờn trên mái hiên cũng nhìn thấy rõ, nhưng là, nếu như là đứng ở trên mái hiên, vậy thì…đó chẳng phải là một phen phong vị sao.
Tôi nhẹ chân ghé người nhìn xuống phía dưới mái hiên, đột nhiên có một loại cảm giác giống như nhảy lầu, không cẩn thận một cái, bộp bộp một tiếng, ông trời giúp tôi hạ quyết tâm, tôi đã chuối đầu chấm đất rơi xuống hậu viện.
Không hạnh là miệng vết thương vốn đã sắp lành lặn lại bắt đầu hơi phiếm đau, cằm cũng ương ương, bởi vì trượt ngã trong tư thế chụp ếch chẳng ra làm sao, cái eo thon nhỏ quý báu của bản công chúa hình như cũng bị trẹo, đầu gối thì khỏi nói, bầm tím một mảng, từ đầu đến chân, dù sao cũng chẳng có chỗ nào may mắn thoát khỏi.
Khóc không ra nước mắt.
Đây đã là lần thứ hai thứ ba tiểu súc sinh hại tôi té ngã đến như vầy.
Tôi không giết bá nhân, bá nhân lại vì tôi mà chết.
Những lời này, không biết Vượng Trạch có thể hiểu hay không, nhưng mà mặc kệ nó có hiểu hay không, tôi cũng quyết phải lột da nó, rút gân nó.
Nhưng trước mắt, chuyện quan trọng nhất không phải là suy nghĩ làm sao lột da tiểu súc sinh, mà là làm sao để từ trên mặt đất đứng dậy được.
Tình cảnh này, tất cả đều là vì một con sói, bắt nạt đến nông nỗi như thế, bảo tôi nên đau lòng sao đây hả? Càng nghĩ càng tủi thân, càng tủi thân cả người càng đau nhức, nhất thời khó mà tiêu tan, nằm yên trong tư thế chó cào, tay chân chống trên mặt đất òa òa khóc lên.
Miệng Kỳ nhi đúng là quạ đen, thật là tốt không linh xấu linh, tôi chỉ nhẹ nhàng trêu chọc tiểu ngu ngốc, khiến cho hắn nghĩ mình lầm tưởng, trong lòng khó chịu chút thôi, chuyện này có gì sai chứ? Không phải tôi vì tương lai của An Lăng Nhiên sau này mà suy nghĩ đó sao, tôi đã nói rồi, tôi là người rất cố chấp, nếu đã quyết định rời khỏi Mục vương phủ, rời khỏi những tranh tranh chấp chấp giữa hai bè phái của Huyền Nguyệt và Thái Tử, vậy nên nhất định phải cầu hưu thư, nếu khiến cho tiểu ngu ngốc càng lún càng sâu, tôi đi cũng không an tâm, vậy còn không bằng làm cho hắn sớm chết tâm, tôi…tôi dễ dàng lắm sao? Oa oa! Thế nhưng nổi khổ tâm của tôi, ông trời không hiểu còn phái xuống một còn sói, đến khi dễ tôi!
Nghĩ đến điểm này, tôi lại nhịn không được nhớ lại đủ thứ chuyện của tiểu súc sinh lúc trước, trong lòng càng lúc càng khó chịu, cứ như thế nức nở giống đứa con nít dứt khoát ngồi dậy.
“Oa…”
“Oa oa oa…”
Đúng ngay lúc này, chuyện khiến cho người ta sợ hãi nhất đã xảy ra.
Rõ ràng tôi còn chưa kịp khóc ra tiếng, bên tai đã truyền tới tiếng khóc lóc thảm thương, tôi nhất thời ngạc nhiên, chậm chạp theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy một bóng người tối sầm đang ngồi trên tảng đá của bọn nha hoàn hay chơi đùa cúi đầu nức nở, đột nhiên kinh sợ tới mức không phân biệt đâu là đông tây nam bắc, làm gì mà còn biết đến đau nhức, ba hai một từ trên mặt đất đứng lên, tựa như lấy thêm chút can đảm mà quát to lên: “Ai!”
Người nọ đang ôm mặt khóc, tựa hồ cũng bị tôi dọa, xoay người lại phía tôi.
Hai mắt nhìn nhau, rồi dừng lại, cả hai bên đều có chút sửng sốt.
Phản ứng đầu tiên của tôi là, cảm ơn Đức mẹ Maria, không phải quỷ.
Phản ứng thứ hai của tôi là, dựa vào con mẹ nó chúa Jesus, tại sao lại là bà ta? Người này còn hơn là so với quỷ!
Đáy lòng thầm suy xét, trên mặt vẫn là nụ cười gian nan như cũ, cười đến nỗi cằm bắt đầu đau từng trận.
Tôi cười nói: “Biểu di…”
Mục vương phủ, gần đây nha hoàn trong phủ thường hay bị mấy mụ bà tử dạy dỗ thế này: nếu có thay chủ tử làm việc, đặc biệt là có làm cái gì vội vàng lại là chuyện không được để người khác biết, mặc kệ là khẩn cấp tới đâu, bình tĩnh rời khỏi Đông viện trước rồi làm gì làm.
Bởi vì Đông viện, vừa vặn là chỗ ở của vị biểu di Vương Uyển Dung này của tôi.
Mục vương phủ, thậm chí cả Lạc Vân quốc không ai mà không biết đến vị thiên kim Vương Uyển Dung, còn là một bà tám có tiếng. Thiên hạ hay nói “Ba nữ nhân một bàn diễn”, nhưng vị biểu di này của tôi lại còn tài ba hơn, một người đóng vai thẹn thùng, cũng có thể diễn vai mặt đen, làm mưa làm gió, khiến Mục Vương Phủ loạn không yên.
Nghe nói là Vương Uyển Dung bị nhà chồng hưu, trong đó có một nguyên nhân rất lớn chính là châm ngòi ly gián cho đại thái thái, lúc ấy khiến cho cha mẹ chồng thiếu chút nữa viết thư ly hôn, sau đó, bị trục xuất về nhà mẹ đẻ, từ đó bà ta lại gây khó dễ, đâm chọt đến nỗi chị dâu và mẹ mình ầm ĩ rồi trở mặt, dâu lớn Vương gia nhất thời tức tối, gắng ôm bụng chạy về nhà mẹ đẻ. Bây giờ, kinh thanh Lạc Vân Quốc có một quán trà, chuyên diễn lại vở “Vương Quân ba lần cầu nương tử về nhà”, vở này kể về chuyện chồng Vương Uyển Dung khóc lóc la hét năn nỉ vợ mình về nhà. Việc này qua đi, Vương mẫu thật sự bảo hộ được con gái, cũng đành mặc cho chồng đưa con đến chổ biểu tỷ – Túc Phượng ở tạm. Đến Mục vương phủ rồi, Vương Uyển Dung mặc dù ngại vì ở dưới mái hiên người khác, có chút thu liễm, thế nhưng bản tính vốn khó dời, ăn cơm no rãnh rỗi không có việc gì làm liền thích chõ chõ mồm vào chuyện người khác, sau đó mang đi nói trước mặt mẹ chồng tôi, vận động gân cốt.
Cho nên, người ở Mục Vương phủ đều biết, có chuyện gì ngàn vạn lần cũng đừng để Vương Uyển Dung nhìn thấy, bằng không, không cần đợi đến ngày thứ hai, người trong Mục vương phủ cũng có thể biết hết.
Nhưng bản công chúa tôi hôm nay lại té đổ máu, đầu tiên là bị tiểu súc sinh hù dọa tới mức chết khiếp, sau đó là té từ trên mái hiên nhà xuống, bây giờ lại gặp được Vương Uyển Dung.
Trên mặt Vương Uyển Dung tựa như còn nước mắt, nhìn thấy tôi cũng là vẻ không yên lòng.
Tôi nói: “Biểu di, này…ha ha, sắp tới giờ cơm rồi, sao người còn ở đây?”
Hậu viện này trước nay ngoại trừ hạ nhân cũng là khách khứa, chỗ ở của phụ tá, Vương Uyển Dung đến giờ cơm lại xuất hiện ở đây quả thật là chuyện không bình thường. Khuôn mặt đầy nước mắt, bộ dạng điềm đạm đáng yêu lại càng không tầm thường.
Vương Uyển Dung lau đi nước mắt trên mặt, quay mặt qua chỗ khác giọng khàn khàn nói: “Không cần ngươi lo, đi thôi.”
Tôi nhíu mày, không tiếp lời.
Cho dù bạn có là người không hiểu nổi nữ nhân, chắc cũng đã từng nghe thấy: nữ nhân, là loại động vật khẩu thị tâm phi; nữ nhân, là quái vật không có tim.
Nữ nhân thường hay nói “Không cần ngươi lo”, chính là đang ám chỉ cho ngươi biết, ta thực hư không, ta bây giờ rất yếu ớt, ta muốn ngươi bảo vệ ta.
Nhưng lại không may thay, bản công chúa tôi cũng là nữ nhân.
Nữ nhân bảo hộ nữ nhân, dường như có chút gì đó không nói nổi.
Ngươi không cho ta quản, ta đây sẽ không…khụ khụ, ta đây sẽ không quản.
Tôi thư thả giọng nói, nói: “Ừ”
Vương Uyển Dung xoay người lại, rõ ràng là không vừa lòng với đáp án của tôi, ánh mắt ngập nước trừng mắt nhìn tôi hết một hồi, cuối cùng không được tự nhiên nói: