Hưu Thư Khó Cầu

Chương 66



Tiểu ngu ngốc lại bổ sung thêm hai chữ: “Vợ chồng ly hợp”

Vậy, vậy vậy…nói cách khác, Lý Đình Chính này vừa vặn là tướng công tiền nhiệm dùng hưu thư đuổi Vương Uyển Dung ra khỏi cửa?!

Tôi rất thất vọng.

Vô cùng thất vọng.

Cái bản công chúa muốn là ngoại tình, là mập mờ! Là cẩu huyết!

Nào là đêm trốn khỏi khuê phòng, cấu kết làm chuyện xấu, dưới ánh trăng dã hợp…cái nào cũng được, tại sao kết quả lại như thế chứ? Lại còn là vợ chồng tiền nhiệm nữa?

Tôi đột nhiên có chút tiếc hận.

Nụ hôn quý giá của bản công chúa lại bị hiến cho bốn chữ “Ly hợp vợ chồng” nhạt nhẽo vô vị này.

Tôi không cam lòng, hỏi tiếp: “Nếu là ly hợp, sao mẹ chồng lại không vì cảm thụ của nàng mà còn mời người này làm tiên sinh?”

“Con có nếu đã chia tay rồi, ít nhiều gì cũng đã ba năm, tại sao iểu di vừa nghe nhắc tới Lý tiên sinh là lại khóc lại cậy thế thắt cổ như thế? Còn có…”

Tiểu ngu ngốc “xoẹt” một tiếng mở cây quạt ra, cười tủm tỉm cắt ngang lời nói của tôi: “Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt nước, có vẻ chỉ có giá trị trong bốn chữ ‘vợ chồng ly hợp’ thôi?”

Tôi im lặng, không nói.

Ngụ ý của tiểu ngu ngốc, nếu muốn biết thêm nữa thì phải hôn ta đi! Hôn ta đi!

Đê tiện vô sỉ!

Tôi nắm chặt nắm tay, coi bộ da tên này ngứa ngáy lắm rồi!

Đang suy nghĩ xem nên đáp lại hắn thế nào, chợt nghe thấy bên ngoài có mấy tiếng ho khan, tiểu ngu ngốc nghe xong thì nhíu mày, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ rồi mới nói với tôi: “Hôm nay thời gian cấp bách trước hết chỉ nói đến đây thôi, chỉ cần…” Tiểu ngu ngốc dừng một chút, khuôn mặt lúc này bỗng ngọt ngào cười nói: “Chỉ cần ta biết được tấm lòng của nàng thì đều đáng giá hơn cả.” Nói xong, hình như tôi nghe thấy ba tiếng sấm ‘rầm rầm rầm’ đánh xuống trên đầu tôi, không kịp giải thích, tiểu ngu ngốc đã bước nhanh ra cửa.

Bước gần tới cửa trước, mới hình như nhớ tới thứ gì đành phải quay đầu lại, bước tới bên giường, lấy một phong thư trong ngực ra giao cho tôi nói: “Giao cái này cho Vương Uyển Dung, phải phiền Liêm Nhi rồi.” Dứt lời, An Lăng Nhiên mới lao ra khỏi phòng như gió thật, chỉ còn có mỗi mình tôi ngây ngốc ngồi trên giường lát sau mới hiểu ra.

Tôi lật tới lật lui xem lá thư nằm trong tay, trên phong thư không đề lạc khoản, không ghi ngày, chỉ có mấy nét chữ to lớn được viết một cách tự nhiên phóng khoáng: “Uyển Dung (thân gửi)”

Chậc, nét chữ này nhìn quen lắm, hình như gặp ở đâu rồi. Bản công chúa suy nghĩ hết một lúc, rốt cục mới nhớ ra mấy ngày trước thấy Lý Đình Chính nắm tay dạy tiểu ngu ngốc viết chữ, chính là nét bút này.

Nói như vậy…thì đây chính là thư của Lý Đình Chính gửi cho biểu di sao?

Chồng trước gửi cho vợ trước sao?

Khoan đã, nếu thế thì, lúc nãy Lý Đình Chính không phải là đi nhầm thật, mà vẫn luôn đứng ở ngoài canh chừng giúp, tiếng ho khan vừa rồi nói không chừng đó là tín hiệu của ông ta. Nếu tôi đoán đúng, mục đích chính đến đây của “Văn Mặc Ngọc” lần này là muốn tôi truyền tin cho Vương Uyển Dung, nhưng tiểu ngu ngốc lại chỉ lo nữ nhân tình trường, làm lỡ đại sự, cho nên Lý Đình Chính đành phải vào đây để nhắc nhở.

Nhưng mà, lá thứ này cũng thật là đi một vòng quá…quá trời lớn đó? Lý Đình Chính giao cho tiểu ngu ngốc, tiểu ngu ngốc lại giả trang thành “Văn Mặc Ngọc” đến tìm tôi, rồi lại từ tôi giao cho Vương Uyển Dung, trò bịp bợm này cũng vui quá chứ?

Đầu óc đang loạn lên thành một mớ, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng cười khanh khách, tôi vội giấu lá thư vào trong ngực, chỉ thấy Kỳ nhi và hai tiểu nha hoàn bưng thuốc bổ vào phòng.

Kỳ nhi vừa rót thuốc vừa nói: “Ơ? Trương đại phu đi rồi à?”

Tôi nhắm mắt dưỡng thần, nhợt nhạt ‘ừ’ một tiếng cũng không nói gì thêm.

Từ lúc Tiểu ngu ngốc rời khỏi cho đến khi bọn Kỳ nhi đi vào ước chừng khoảng hai ba phút, chặng đường xa thế mà Lý Đình Chính có thể ra hiệu bảo Tiểu ngu ngốc nhanh đi, đủ thấy lỗ tai thính cỡ nào. [nguyên văn: năng lực nhĩ phi phàm]

Cũng có thể thấy, người này cũng chẳng tầm thường.

Lại nói, mấy kẻ bên cạnh tiểu ngu ngốc, có ai là tầm thường đâu chứ?

..................

Đến đông viện truyền tin, rốt cuộc tôi cũng hiểu được nổi khổ tâm của Lý Đình Chính và Tiểu ngu ngốc.

Đừng có nói tới thư và Lý Đình Chính, bản công chúa tôi mới vừa bước vào tới đại viện xém chút nữa là bị một cái ghế thiếu chân ném trúng, lại trăm cay nghìn khổ mới tránh được mấy cái đĩa, đũa, chén bác văng ra, vất vả lắm mới đi qua được hoa viên, chỉ nghe trong phòng tiếng động vang lên bang bang, bước vào mới thấy, Vương Uyển Dung đang đập vỡ bữa cơm chưa ngon lành.

Tất cả tiểu nha hoàn bên cạnh đều không dám động đậy, chỉ xấu hổ khoanh tay lại đứng trong góc.

Mấy nhũ mẫu bên Đông viện có lẽ cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới, thấy tôi với An Lăng Nguyệt đều ở đây, bèn vái chào rồi than khóc: “Ôi biểu tiểu thư yêu quý của tôi ơi, ngài tội gì phải thế? Ngài cứ đập phá như vậy, Mục vương phủ dù có giàu có mấy cũng không kham nổi dằn vặt của ngài đâu!”

An Lăng Nguyệt thấy thế vội bước tới đỡ lấy Vương Uyển Dung tóc tai đang bù xù, cúi đầu khuyên: “Biểu di đừng khóc nữa, nhìn xem, chị dâu trước đó bị thương gân cốt, bây giờ cũng đã khỏe đến thâm người.” Nói xong, An Lăng Nguyệt lại quay qua khuyên nhũ mẫu, nói biễu di đang đau lòng, nhớ tới là khóc, đừng phiền bà ta đau lòng.

Khuyên lơi hết một hồi, rồi vất vả lắm mới lừa được bọn Nguyệt nhi và hạ nhân đi hết, trong phòng chỉ còn lại mỗi tôi và Vương Uyển Dung, tôi mới lặng lẽ lấy bức thư ra đưa cho Vương Uyển Dung nói: “Biểu di, ta không phải đến đây thăm bệnh, mà là mang linh đan diệu dược tới!”

Vương Uyển Dung nhìn thấy thư trong tay tôi, đầu tiên là sửng sốt, thấy chữ viết ở mặt trên mới khiếp sợ đoạt lấy, rồi vội vàng mở ra xem.

Cũng không ngờ được là, Vương Uyển Dung đọc nhanh như gió, xem xong rồi ngược lại còn đau lòng khóc thắm thiết hơn.

Tôi thật sự khó hiểu, nhặt lá thư Vương Uyển Dung để trên bàn lên xem, chỉ thấy trên đó chỉ viết có tám chữ: “Lòng nàng hiểu rõ, lặng  chờ ngày về.” [Nguyên văn: Thiếp tâm thậm giải, tĩnh phán ngày về]

Tôi chậc lưỡi, thật sự không thể hiểu nổi hai cái kẻ đã hết hạn vợ chồng này đang diễn tuồng mập mờ gì, đành phải làm theo nội dung thư khuyên bảo: “Này…biểu di ngươi đừng khóc nữa, nếu biểu dượng đã lặng lẽ nhờ ta đến truyền tin, nhất định là còn quan tâm tới ngươi. Ngươi xem, trên thư không phải có viết – lặng chờ ngày về sao? Cái này nói rõ là chắc chắn sẽ đón ngươi về, ha ha ha…”

Tôi run tay che mặt cười một trận, hòa với tiếng khóc thảm thiết của Vương Uyển Dung, thật là quỷ dị vô cùng.

Bầu không khí đúng thật là…có chút áp bách.

Tôi lại không có cách cười nổi, cũng không muốn phải nói mấy câu khuyên giải gì, đành phải giúp Vương Uyển Dung vỗ lưng thuận khí.

Một lát sau, Vương Uyển Dung rốt cuộc cũng khóc đủ, lúc này mới kéo lấy tay tôi nói: “Liêm Chi, chỉ có ngươi mới giúp được ta.”

Tư thế này, so với bắt lấy cọng rơm cứu mạng không có gì khác biệt.

Toàn thân tôi run rẩy, trên mặt vẫn nở nụ cười y nguyên.

Kỳ thật ở Mục vương phủ, bản công chúa ngoại trừ Kỳ nhi ra, cũng không thân với ai. Giờ…mới giúp làm người đưa tin có một lần, Vương Uyển Dung lại đột nhiên coi tôi như người một nhà?

Đầu óc tôi đang phiêu du, định cười pha trò nói: “Không có gì, chuyển thư dùm thôi mà, không đáng nhắc đến.”

Nhưng lời này còn chưa kịp ra miệng, Vương Uyển Dung đã đi trước tôi một bước nói: “Ta hiểu rồi mà, nếu ngươi đã thiệt lòng đối xử, vậy thì đi mua giúp ta chút nghệ nha.” [Mình search google nó bảo là nghệ, nhưng mình nghi là thuốc…phá thai, chưa làm chap tiếp theo, nên tạm thời không biết, cứ để vậy đã, có gì chương sau mình sẽ chỉnh!]

Trố mắt đứng nhìn.

Miệng của bản công chúa há to đến nổi có thể nhét tới ba cái bánh bao, không nói được chữ nào.

Kỳ thật, tôi rất muốn hỏi, có phải là của An Lăng Tiêu hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.