Hưu Thư Khó Cầu

Chương 67



Edit: Windy

Beta: EU

Sau lưng mỗi người phụ nữ đều có một chuyện xưa.

Cũng giống như vậy, sau lưng mỗi bà tám cũng đều có một câu chuyện khắc cốt ghi tâm.

Vương Uyển Dung cũng không phải trời sinh đã bà tám như thế, trước kia, nàng cũng là một thiên kim Đại tiểu thư tuổi trẻ xinh đẹp, dịu dàng động lòng người.

Kỳ thực phải nói, tướng mạo của Vương Uyển Dung cũng không kém, hơn nữa lại là con gái rượu, so với khuôn mặt nhạt nhẽo như nước luộc thịt kia của Trần Hiền Nhu còn không biết tốt hơn bao nhiêu rồi. Hiện tại Vương Uyển Dung cùng lắm chỉ là hai sáu hai bảy, mặc dù ở cổ đại tuổi tác như vậy đã được coi là “Từ nương bán lão” (Già), nhưng tư sắc vẫn không giảm như trước, phong thái hơn người.

Trước đó bản công chúa đã từng nhắc qua, vị thiên kim đại tiểu thư này năm đó cũng là mê đảo chúng sinh, bà mối đến vương phủ của nàng cầu thân có thể xếp ra đến tận cửa thành tây, Vương Uyển Dung lại chọn đông chọn tây, rốt cuộc nhìn trúng Lí Đình Chính này.

Trong đó, còn có một nguyên nhân sâu xa.

Vương Uyển Dung nói, năm đó, nàng đúng là thật ngây thơ. Vào đêm lễ Thất Tịch, nàng không chịu nổi đám tỷ muội cùng với bọn nha đầu giựt dây, liền giả nam trang chuồn êm ra phủ, đến hội hoa chơi đùa. Nhưng biển người như sóng, vị Đại tiểu thư Vương Uyển Dung này lại cửa lớn chưa từng ra, cổng trong chưa từng bước nên bị rạc ra khỏi đám tỷ muội, lạc đường.

Ngay khi đó, Vương Uyển Dung bất chợt gặp Lí Đình Chính, hai người nhất kiến như cố (*), ngay giữa hai tài tử giai nhân—–song song đối mặt kia. Lí Đình Chính lại là người rất tinh mắt, liếc mắt một cái liền nhận ra vị “Tiểu huynh đệ” này là nữ phẫn nam trang, cố tình mở một con mắt nhắm một con mắt giả vờ không biết, cả một đêm chơi chơi đùa đùa, cuối cùng đưa đại tiểu thư hồi phủ. Thiếu nữ xuân tâm nảy mầm, sau mới biết được hóa ra thiếu niên nhất kiến chung tình ngày ấy lại là một vị đệ tử dưới trướng của phụ thân.

[*Nhất kiến như cố: vừa mới gặp như đã quen lâu]

Vương Uyển Dung cố gắng theo đuổi, cự tuyệt hôn sự phù hợp với quy cách của Vương gia, cùng Lí Đình Chính quỳ song song ở đại sảnh, biểu lộ tiếng lòng. Hôn sự được thúc đẩy như vậy, Lí Đình Chính dưới đề bạt của nhạc phụ đại nhân, đường làm quan trôi chảy, một đường gió bão lên tới hàm lâm.

Sau đó, tôi lại nghe được từ Vương mụ mụ, Vương Uyển Dung được nuông chiều khiến cho đoạn hôn nhân mỹ mãn này rốt cuộc cũng sụp đổ, lúc này mới rơi vào kết cục như thế.

Tôi khó hiểu nói: “Nếu mỗi người đã một ngã rồi, biểu di hiện tại cớ gì? Lại……” Hơn nữa đứa nhỏ trong bụng này lại là sao thế này?

Vương Uyển Dung hai mắt đẫm lệ mờ mịt, lắc đầu nghẹn ngào.

“Có điều ngươi không biết, sau khi chúng ta tách ra, tướng công lén đến tìm ta, kỳ thực cũng rất muốn đón ta trở về, nhưng mẹ chồng lại kiên quyết không chịu, hưu thư này cũng là mẹ chồng buộc hắn viết.”

Tôi nháy mắt mấy cái, không tiếp lời.

Một bản “Khổng tước đông nam phi”(*) chân thật xuất hiện, có điều coi bộ, điểu lão đầu có vẻ không ác hơn bà mẹ chồng kia.

[*Khổng tước đông nam phi: tên một bài nhạc phủ đời Hán, kể về cuộc sống của Lan Chi Chi về làm dâu Tiêu gia rồi bị mẹ chồng đuổi, sau bị người nhà ép tái giá, cuối cùng cùng chồng trước là Tiêu Trọng Khanh tự tử]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.