Hưu Thư Khó Cầu

Chương 88



Công chúa bình thường trong chuyện không phải đều điêu ngoa, tùy hứng, không phân phải trái sao?

Tại sao tôi hung hăng hất đổ ly rượu mà Trại Nguyệt công chúa này không nhóc cũng chả nháo? Nếu là thế thật thì hay biết mấy, tôi còn có thể nhân cơ hội này chạy trối chết, nhưng nhìn cục diện hòa thuận vui vẻ hiện tại, tôi nên làm sao đây?

Tôi lén nhìn An Lăng Nhiên, còn hắn thì đến cả khóe mắt cũng không thèm chừa cho tôi, đôi mắt hoa đào chỉ lo chăm chú nhìn Trại Nguyệt, nhu tình như nước mà chắp tay nói: “Làm công chúa hoảng sợ rồi.”

Tôi dựa vào, tôi cũng là công chúa vậy!

Ta bởi vì tiểu ngu ngốc ngươi mà chạy thiếu điều chân cũng sắp rã rời, sao ngươi không nghĩ tới ta cũng bị sợ hãi hả?!

Trại Nguyệt chăm chú nhìn An Lăng Nhiên, đột nhiên hai má đỏ hồng, xấu hổ lúng túng.

Nàng ôn nhu nói: “Đã bảo là không sao rồi mà, chắc là lúc tỷ tỷ vào té ngã, nên mới bất cẩn va vào.”

! #$%#&%(#$%

Mắt tôi nổi lên ngọn lửa, ai là tỷ tỷ ngươi?! Định vào cửa làm muội muội ta à, không dễ vậy đâu!

Trại Nguyệt không thấy tôi đang nổi giận, lại còn kéo tay áo rót một ly rượu đầy, cuối cùng, cầm ly rượu, giơ về phía tôi.

Tôi trái nhìn nhìn, phải né né, ly rượu vẫn quay về hướng tôi y nguyên.

Này… có ý gì đây?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trại Nguyệt rạng rỡ, nâng chén cúi đầu nói: “Trại Nguyệt nhỏ hơn tỷ tỷ hai tuổi, ly rượu này vẫn nên kính an ủi tỷ tỷ. Tỷ tỷ, mời…”

Cằm tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất, không phải chứ?

Chén rượu này không phải cái nào khác, chính là cái mà nhũ mẫu trong cung kia mới vừa nhặt dưới đất lên, cái mà tôi vừa hất rơi lúc nãy.

Aiz, cũng không biết Huyền Nguyệt đã hạ cái thuốc gì, bình thường trong phim không phải chỉ cần rượu độc rơi xuống đất sẽ bốc lên rất nhiều bôt sao? Nhưng cái chén này được rót đầy như vậy, mà vẫn trong suốt thấy đáy, nhìn không ra manh mối.

Trại Nguyệt thướt tha nhiều vẻ lại đẩy ly rượu về phía tôi, nếu tôi không tiếp thì quả là quá không biết điều, vì thế, bản công chúa run rẩy tiếp nhận ly rượu, nhìn một ly rượu độc đầy bên trong, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Trại Nguyệt ra hiệu cho người hầu dùng cái chén bị tôi hất ngã để kính tôi, thứ nhất là cho tôi đường lui, thứ hai là biểu hiện thành ý, thế nhưng lúc này, đánh bậy đánh bạ, lại đánh phải mạng của tôi!

Ngồi ở vị trí khách quý, Huyền Nguyệt không nặng không nhẹ nói một câu: “Công chúa nếu như đã tiếp rượu của lệnh muội, sao còn chưa uống?”

Tôi quay đầu trừng Huyền Nguyệt, trong khoảnh khắc sấm sét vang dội.

Vừa rồi tôi hất như vậy, sợ rằng đến cả tiểu ngu ngốc và người ở đây đều cho rằng tôi vì ghen ghét đố kỵ, chỉ có mỗi Huyền Nguyệt, nhất định là biết âm mưu thất bại, nên lúc này mới nhẹ nhàng chêm vào một câu, là khiêu khích, lại là cảnh báo.

Nếu lúc này mà nói ra nguyên do, Huyền Nguyệt chắc chắn sẽ rũ chứng cứ phạm tội sạch sẽ, rượu là do Kỳ Nhi bưng lên, đến lúc đó tôi không chỉ không tố giác được dã tâm của Huyền Nguyệt, mà còn rước lấy tội. Mà nếu như phải uống thật đi… làm sao mạng của tôi lại bạc thế này, phải hàm oan mà chết thế chứ?

Trong đầu trăm mối tơ vò, đang suy tính xem làm sao cho phải, An Lăng Nhiên lại tiến tới bên cạnh lỗ tai tôi lạnh lùng nói: “Uống!”

Tôi giật mình, chưa bao giờ tiểu ngu ngốc lạnh nhạt với tôi giống như một khắc này.

Bảo tôi uống, là tốt cho tôi, muốn cho tôi và Trại Nguyệt một cái thang xuống; ngươi cũng là muốn nhìn thấu mưu kế của Huyền Nguyệt, nên giây phút này mới tương kế tựu kế mà hy sinh ta sao?

Tôi ngẩng đầu nhìn tiểu ngu ngốc chăm chú, hắn thờ ơ nhìn lại, sẵn đà còn cười ngọt ngào với Trại Nguyệt.

Phút chốc, lòng tôi như tro tàn.

Kệ cứ giả đò ngốc đi, nhắm mắt, tôi bưng rượu ngửa đầu uống.

Bốp!

Tôi còn chưa kịp nuốt rượu trong miệng xuống, lại ‘bốp bốp’ hai tiếng, tôi chỉ cảm thấy sau lưng có một cơn đau đớn buồn nôn, ói nước rượu ra đất.

Cả phòng lại lần nửa sôi trào.

Hôm nay đúng là tiện nghi cho đám người thân thích của An Lăng tộc, không công mà cũng có trò hay xem.

Tôi nhìn ly rượu lại bị đánh rớt trên mặt đất, lại nhìn nhìn đầu sỏ gây nên bên cạnh – Kỳ Nhi, nhất thời không biết làm sao cho phải.

Kỳ Nhi lôi kéo tay áo tôi tức giận nói: “Công chúa, rượu vậy sao còn uống?”

Kỳ Nhi chỉ vào Trại Nguyệt nói: “Uống xong rồi, chẳng lẽ là để cho Trại Nguyệt này làm muội muội sao?”

Tôi ngạc nhiên, thật không hổ là nha hoàn nhanh nhẹn của tôi, nếu không phải nhờ màn diễn ghen ghét này của cô ấy, tôi còn có thể sống tới ngày mai sao?

Tôi kéo lấy tay Kỳ Nhi, giọng nói cũng có chút ngẹn ngào.

“Kỳ Nhi…”

Kỳ Nhi nhặt ly rượu độc trên mặt đất lên, tiếp tục diễn trò nói: “Công chúa cô yên tâm đi, chỉ cần có ta ở đây, ai cũng không dám bức cô uống cái gì mà rượu độc!”

Dứt lời, cánh tay ngọc vung lên, ly rượu bị ném ra khỏi sảnh.

Chua xót xong xuôi, quả bom hẹn giờ trong lòng tôi rốt cuộc cũng tắt hỏa.

An Lăng Nhiên, nếu sau này ngươi hiểu được nổi khổ tâm của bản công chúa, nhất định sẽ rất rất cảm ơn ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.