Hưu Thư Khó Cầu

Chương 91



Sau đó lại lần nữa không biết sợ nhào vô tiếp, đám gia vệ chung quanh thấy vậy cũng không chịu rớt lại phía sau xông tiếp về phía hai người, khóe miệng tôi có chút run rẩy.

Mấy thằng nhãi này… đều là trẻ em tốt, chỉ là có chút ngốc thôi.

Vòng đi vòng lại, hai người đánh tới hoa rơi nước chảy, còn đám nhóc gia vệ cũng “Nhào vô xong, lại bị dội ngược trở ra” chơi đùa đến nhàm, lúc mà tôi xem đến nỗi không ngừng ngáp, còn đang suy nghĩ xem có nên về ngủ một giấc không, chả biết bàn tay người nào, đẩy tôi một cái.

Một cú đẩy này, đẩy tôi về phía vực sâu vạn trượng.

Tôi bị lẫn vào đám gia vệ lộn xộn, tôi bị va vào cái tủ quần áo, bị xô qua đẩy lại, bỗng bị đẩy một cái, bị vấp một cước, cuối cùng, nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào về phía An Lăng Nhiên và Hắc y nhân.

Tiểu ngu ngốc cùng với thích khách đã sớm bị đám gia vệ làm phiền toái, thấy một vật không rõ tới định vươn tay ra đẩy tôi, tôi còn chưa kịp bay đến trước mặt hai người, đã cảm nhận được có một luồng chưởng khí, giống như sấm sét, phản ứng đầu tiên của bản công chúa chính là chưởng này giống như trong tiểu thuyết võ hiệp viết: Một chưởng mất mạng! Ôi chết tôi rồi!

Vì thế, tôi bi thương mà thét lên thảm thiết.

Khi này, còn chưa sao, Hắc y nhân sợ tới mức lập tức thu chưởng, người hơi nghiêng, tôi liền trực tiếp bổ nhào vào lưỡi đao bén nhọn trong tay phải của hắn.

Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy trước ngực có âm thanh của một vật gì đó đâm vào, ngay sau đó là cảm giác đau nhức rất rõ ràng truyền đến từ đại não, trong lúc hoa mắt ù tai, tôi còn cố nâng mí mắt, chỉ thấy tiểu ngu ngốc đã quăng cây quạt đi chạy tới chỗ tôi, đầu nghiêng một cái, bất tỉnh nhân sự.

Trước khi hôn mê một giây, tôi thật buồn rầu, còn chân thành tự hỏi: tại sao người bị thương luôn là tôi hả?

Tôi đây này, có trêu ai chọc ai đâu chứ?

……

Một đao mà tôi bị đâm chả phải chơi, sau đó nhờ vào Trương Thế Nhân và tiểu ngu ngốc kể lại: bởi vì kẻ bất tài tôi quá nặng, lại còn ngu ngốc mà dốc hết sức nhào vào cây đao, cho nên, một đao này chỉ thiếu chút nữa là ngay tim, đi đời nhà ma!

Sau nữa, nghe Vương mụ mụ, Lý mụ mụ nói, lúc mà bọn họ và Vương gia, Vương phi tới, tôi đã ngã xuống trong vũng máu, máu chảy như thác nước, ào ào lênh láng dưới đất, tiểu ngu ngốc ôm lấy tôi sợ đến run rẩy, chỉ bụm lấy miệng vết thương rồi cố sức gọi tên tôi.

Thất hoàng tử Huyền Nguyệt cả người mặc y phục dạ hành thì lại không biết làm thế nào đơ người ra, gào thét nói: “Ta vô tại a! Ta nào biết cô ấy đột nhiên đâm đầu vào đâu?”

Bọn gia vệ cũng chỉ ngây ngốc đừng đờ tại chỗ, trừng mắt nhìn Hắc ý nhân biến thành thích khách Thất điện hạ ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.