Hưu Thư Khó Cầu

Chương 94



Quãng thời gian này tôi sớm quen với mấy cử chỉ buồn nôn của tiểu ngu ngốc, lại còn thích thú hơn, vì thế cũng không thèm điếm xỉa tới Trương Thế Nhân mà nhếch nhếch khóe miệng, làm nũng há to miệng.

Thấy tình cảnh này, cho dù Trương đại phu da mặt có dày đến cỡ nào, cũng không khỏi đỏ rần lên, chạy trối chết.

Lần thứ ba, Trương Thế Nhân rốt cuộc cũng thông minh hơn.

Ông ta nói: “Tiểu thế tử, ngài cứ không ngủ như vậy sức khỏe sẽ không tốt, rồi làm sao mà chăm sóc công chúa?”

Tôi cảm thấy, lý do này cũng không tồi, hiểu rõ thời cuộc, phân nặng nhẹ, lại còn lôi bản công chúa ra làm lý do, có thể thấy lão Trương này quả đúng là nhân tài, gừng càng già càng cay.

Thế là, tiểu ngu ngốc lúc nào cũng kề cận chăm sóc tôi đến có chút điên rốt cuộc cũng bắt đầu hơi dao động.

Vì thế, buổi tối đó, tiểu ngu ngốc bò lên trên giường bệnh của tôi.

Trong đó, thật là có chút lý do xấu hổ khó mở miệng.

Kỳ thật, lúc tôi mới tỉnh lại, biết An Lăng Nhiên vì tôi mà bảy ngày bảy đêm không ăn không uống, khúc mắc trong lòng càng trở nên trầm trọng.

Kỳ Nhi gọi cái này là “đau lòng”, có đau lòng hay không tôi không biết, nhưng nhìn thấy cặp mắt thỏ đỏ hồng hết lên của tiểu ngu ngốc tôi thật không thể nào uống thuốc được. Tôi còn cứ khư khư đến nửa chữ bảo hắn rời đi cũng không dám mở miệng, trước đó, bản công chúa cũng từng nhẹ nhàng nói một câu: “Khuya rồi, ngươi về ngủ đi.”

Tên khốn An Lăng Nhiên này còn dùng ánh mắt thê lương của oán phụ nhìn tôi suốt cả buổi tối, nắm lấy tay của tôi lảm nha lảm nhảm sám hối với giải bày đến tận nửa đêm, làm tôi sợ tới mức cả đêm mơ ác mộng, buổi sáng tỉnh lại, vết thương đau nhức, tay phải cũng không có cảm giác.

Vừa nhấc đầu lên mới biết, hóa ra tiểu ngu ngốc cầm tay tôi sấp lên ngủ cả một đêm, máu chảy ngược, miệng vết thương cũng nứt ra luôn.

Có bài học trầm trọng như thế, tôi cũng ngậm miệng không dám nói thêm nửa câu bảo hắn trở về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay Trương Thế Nhân nói xong, hắn cuối cùng cũng có hơi dao động, tôi liền nói bóng nói gió bảo Kỳ Nhi thu dọn, trăng lên ngọn cây, mới thuyết phục được tên đầu gỗ này, gật đầu đáp ứng trở về nghỉ ngơi.

Tôi cùng với một đám người trong phòng tưởng đâu là đại công đã cáo thành, ai ngờ An Lăng Nhiên lại chỉ vào thuốc trên bàn nói với Vương mụ mụ: “Đây là thuốc giờ tý, uống lúc âm ấm; đây là thuốc giờ sửu, uống cùng với canh hạt sen ninh nhừ trên bếp lò; thuốc này dùng để buổi trưa thoa lên trên vết thương của thiếu phu nhân, còn thuốc này nhớ rõ là…”

Tôi với Kỳ Nhi líu lưỡi, trố mắt đứng nhìn.

Tôi khiếp sợ kêu lên cắt lời An Lăng Nhiên: “Ngươi dừng một chút, ngươi mới nói cái gì… mà phải thoa lên trên vết thương của ta?!”

Tôi run rẩy đỡ lấy ngực, cả tháng nay sinh hoạt ăn uống hàng ngày của tôi đều do một tay tiểu ngu ngốc lo liệu, bó thuốc… ngực của tôi… không phải là bị hắn thấy hết rồi sao?!

Tiểu ngu ngốc lại còn đáp theo kiểu theo lý thường phải làm.

“Đồ ngốc này, ngực nàng nếu một ngày mà không bó thuốc thì chẳng phải là phí bao công sức sao, lẽ nào nàng định giữ lại vết sẹo này à?”

Nói xong, còn cười đen tối đến động lòng người, cả gian phòng giống như bị cuốn hút bởi câu nói này, không khí có vị ám muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.