Hưu Thư Khó Cầu

Chương 97



Nửa tháng sau, tôi bệnh nặng mới khỏi.

Quãng thời gian ngọt ngào cũng qua đi, An Lăng Nhiên được Thái tử Huyền Dực tiến cử, một tay cất nhắc lên làm lễ bộ thị lang, quan tam phẩm. Từ đó, lớn đến hiến tế bái tổ, nhỏ có ăn uống hàng ngày của Lạc Diên đế, tiểu ngu ngốc đều phải hỏi đến.

Chức quan này nhìn thì hoành tráng thật, nhưng thực tế cũng phức tạp rắc rối vô cùng.

Thứ nhất, lễ bộ chủ quản nghi chế, từ tế, chủ khách, sắp xếp bữa cơm, đều là những việc nhỏ như hạt vừng hạt thóc, nhưng đều là những việc lớn liên quan đến hoàng đế và hậu cung, chỉ cần có chút sai lầm nhỏ cũng có thể đầu rơi xuống đất. Thứ hai, lễ bộ này chứa không ít con cháu đệ tử của quan lại, giống như tiểu ngu ngốc vậy, tiểu thế tử ca lơ phất phơ cũng có tam phẩm, nhưng người khác vào quan hàm cũng không quá lục phẩm, riêng Huyền Dực thích làm lớn thích công to, hắn tự nhận thủ hạ của mình là không người nào có thể sánh bằng, hai tay chỉ cần xài một chút thủ đoạn nhỏ thôi cũng đủ nhấc cho tiểu ngu ngốc một chức quan cao.

Huyền Dực tỏ ra uy phong thế nào, tất nhiên là không có người nào dám nói, dù sao hắn cũng là thiên tử trong tương lai, thế nhưng lại khổ cho tiểu ngu ngốc nhà tôi – nhận hết sự bàn luận và xem thường.

Nếu chuyện này mà đổi sang xảy ra ở xã hội tự do ngôn luận của hiện đại, tân quan mới nhậm chức hay có mấy nhân viên già hay giở trò xấu, huống chi là giới quan trường người người đều nguy hiểm ở cổ đại này? An Lăng Tiêu cho dù có là quyền lớn che trời, nhưng dù sao cũng chỉ là một “Vương gia bình dân” nửa đường xuất đạo, nên trước mắt tiểu ngu ngốc ở hai thế tổ ở cái lễ bộ “dòng dõi con cháu chính quy” bị không ít xem thường.

Cho nên, nụ cười trên mặt của tiểu ngu ngốc gần đây càng ngày càng ít, mày cũng càng ngày chau càng chặt.

Bản công chúa thấy mà đau lòng, nhưng mà, tôi cũng không có cách gì, có lòng mà không có lực.

Bởi vì, mấy ngày gần đây điểu lão đầu giao cho tôi một nhiệm vụ vô cùng, vô cùng gian khổ.

Tháng sau Nguyệt Nhi đại hôn, nữ tử cổ đại lấy chồng, trước đó ở nhà đều được trưởng bối dạy làm thế nào hiếu kính với cha mẹ chồng, làm thế nào hòa hợp với chị dâu em chồng, làm sai hầu hạ tướng công.

Trong đó có nhiều chỗ khó nói không nói cũng biết, nhưng điểu lão đầu lại bắt một đại tẩu như tôi đi dạy Nguyệt Nhi, về tam tòng tứ đức, mấy cái phẩm chất đối nhân xử thế cũng được đi, tôi chỉ cần ngồi với mấy lão mụ mụ, nghe bọn họ giảng, còn tôi thì mỉm cười gật đầu với Nguyệt Nhi là được rồi.

Mà chết ở chỗ, là cái cuối cùng quan trọng nhất nhất nhất – làm sao hầu hạ tướng công, tôi đối với vụ này rất rắc tối.

Ngay buổi chiều hôm đó, tôi với Nguyệt Nhi vẫn theo lệ đặt một cái bàn trà nhỏ cạnh bờ hồ học phép tắc, bất quá là không có lão bà tử lảm nhảm như mấy ngày trước, chỉ một bình trà, hai cái chén, ba quyển đông cung đồ được đặt sẵn đặt ở giữa. Nhìn mấy quyển đông cung đồ làm như có thật kia, bìa ngoài so với sách giáo khoa còn đứng đắn hơn, trong lòng bàn tay tôi thầm đổ mồ hôi lạnh.

Cái này bảo tôi… lấy gì mở miệng đây? (Chị đây là rõ chê ba cái quyển đông cung đồ kia còn quá trong sáng, bảo chị làm sao nói ấy!)

Cái chuyện hệ trọng như vầy, sao điểu lão đầu không tự mình dạy nữ nhi, mà lại bắt tôi nói chứ?

Nguyệt Nhi trẻ người non dạ, vẫn là dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ, con ngươi trong suốt không thấy đáy gọi tôi: “Chị dâu, sao hôm nay chỉ có chị dạy Nguyệt Nhi thế?”

Tôi thầm lau mồ hôi lạnh, “Mấy lão mụ mụ đều bận cả.”

Nguyệt Nhi gật đầu, “Hôm nay chúng ta nói đến chuyện làm sao hầu hạ tướng công?”

Tôi ngước nhìn bộ dạng thanh thuần như nước của Nguyệt Nhi, thật muốn tán cho mình hai bạc tai, cái này so với dạy hư con nít, phá hoại mầm non của tổ quốc có gì khác nhau đâu?

Tôi nói cho có lệ, “Đúng thế, cái gọi là nam vi dương, nữ vi âm, âm dương phối hợp, cho nên cái này… gọi là ~”

Tôi đang cân nhắc từ ngữ, suy nghĩ xem từ ngữ thanh khiết nào mới có thể đặc tả hết được cái chuyện đen tối ấy, bên này Nguyệt Nhi bị ma xui quỷ khiến thế nào lại mở đông cung đồ ra.

Tôi không kịp ngăn cản, tiểu cô nương xinh đẹp đã nhìn thấy hết mấy hình ảnh hài hòa trong đó.

“A…” An Lăng Nguyệt như nai con lạc đường, hoảng hốt lo sợ, khuôn mặt phiếm phiếm vứt quyển sách trong tay, bụm mặt nói: “Đây, đây là cái gì? Chị dâu, có phải chị lấy nhằm sách rồi không? Sao lại có lẫn mấy cái bức tranh phố phường vào đây được?”

OTZ…

Tôi không nói gì để chống đỡ.

Hóa ra hóa ra, tôi ở trong lòng Nguyệt Nhi chính là một đăng đồ nữ tử chuyên cất chứa mấy bức tranh phố phường, trời xanh chứng giám, rõ ràng mấy cuốn sách chết tiệt này là của điểu lão đầu đưa cho tôi.

Mấy cái tranh tình cảm không sạch sẽ rõ ràng ở trước mặt này, là do lão bản tự mình đưa lên tới cửa cho tôi, lúc đó tôi bị gọi đến tiền sảnh, còn vui rạo rực tưởng đâu điểu lão đầu thấy tôi dưỡng bệnh không tốt, nên lại hầm đồ bổ gì cho tôi.

Kết quả vừa bước vào, không ngờ lại thấy Túc Phượng đang đàng hoàng chững chạc lật một quyển sách nhỏ, lão bản kia lại còn làm như không có gì mà giới thiệu quyển sách, tôi vừa mới thấy, thiếu chút nữa đã hôn mê ngất xỉu.

Ai ngờ, Túc Phượng quả không hổ là phượng trung chi phượng, lại có thể thản nhiên mà kéo tôi lại nói: “Con dâu ngươi mau đến xem này, mấy quyển này hình ảnh của quyển nào chuẩn xác nhất?”

“Chậc, đường nét của quyển này có vẻ không đủ lưu loát lắm, không được không được.”

“Quyển này thì nhân vật không đủ sinh động, không ổn không ổn.”

“Tư thế của nữ tử này sao lại chẳng chân thật thế, kỳ cục kỳ cục.”

“Phải rồi, con dâu, ngươi với Nhiên Nhi có vẻ như đã hòa thuận trở lại? Mau tới đây giúp Nguyệt Nhi chọn một cái mau.”

Tôi buồn rầu sờ sờ cái mũi, suy nghĩ quay về hiện tại.

Nghiêm túc nói với cô ấy, “Nguyệt Nhi, kỳ thật đây là chỗ tinh túy của hầu hầu tướng công.”

Nguyệt Nhi kinh hãi, “Chẳng lẽ hồi trước chị dâu hết lòng chăm sóc ca ca, cũng là chăm sóc như vầy sao?”

Tôi bị chấn động nhất thời không nói được gì, chán nản vô cùng, không biết đáp lời như thế nào.

Nguyệt Nhi hùng hổ dọa người.

“Chẳng lẽ… ca ca với chị dâu cũng đã từng làm những việc dơ bẩn như thế?”

“Hèn gì mấy ngày trước thấy chị dâu bưng thuốc bổ vào phòng xong, lại cùng ca ca đóng chặt cửa phòng lại, Nguyệt Nhi vốn còn tưởng là chị dâu đang hết lòng hầu hạ ca ca làm việc, không ngờ…”

An Lăng Nhiên với vẻ mặt đau buồn kiểu như “quả là bị lừa”, làm cho tôi muốn vò đầu bứt tai, hận không thể kéo An Lăng Nhiên về hành hung ngay lập tức.

Tôi thừa nhận, mấy ngày nay thấy con đường làm quan của hắn không được thuận lợi, tôi có học nấu canh an thần, cũng là có chàng chàng thiếp thiếp ta đút ngươi một ngụm, ngươi đút ta một ngụm, thỉnh thoảng… khụ khụ, là thỉnh thoảng thật, đến lúc tình nòng ý mật, cũng có dùng miệng đút đối phương một ngụm.

Bởi vì sợ mấy bộ dạng trố mắt xem diễn của lão bà tử và bọn nha hoàn làm phiền, nên lúc đó mới đóng cửa phòng lại, nhưng mà, rõ ràng xác thực là không có làm cái việc kia, tôi đây, không phải vẫn còn đang bị thương sao?

Tôi nghẹn không nói nên lời, ngay tại lúc sắp phát điên đến nơi, cứu tinh liền xuất hiện.

Kỳ Nhi nở nụ cười động lòng người bước tới, hành lễ với tôi và Nguyệt Nhi, “Bái kiến công chúa, bái kiến tiểu thư, cô gia tương lai đến đây.”

Nghe vậy, tôi rất vui mừng.

Vỗ tay nói: “Nguyệt Nhi, chị dâu giúp muội đi tiếp đãi vị hôn phu, muội cứ từ từ suy nghĩ.”

Dứt lời, chạy trối chết.

Chần chừ thêm tí nữa, đảm bảo không chịu được tôi cũng chỉ có nước nhảy xuống hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.