Hữu Thủy Vong Xuyên

Chương 18



…Sai

Gặp nhau sai, yêu thương sai, trút chén sai, sai lại càng sai…

Sai đến tận hôm nay, tâm như tro tàn.

___________________

Sau đêm hôm đó, Bạch Thanh Ẩn vì đề phòng y chạy trốn, buộc y lại trên giường, khóa lại trong phòng, mỗi ngày đều xuất hiện, ôm lấy y mà ngủ.

Trừ lần đó ra, Bạch Thanh Ẩn đối đãi với y như trân bảo nâng niu trên tay, ân cần hỏi han, tỉ mỉ chu đáo.

Trường Tiếu không hề đắm chìm vào ôn nhu của hắn, vẫn đối với hắn lãnh đạm hệt như trước, mặc kệ hắn bằng cách nào lấy lòng, đều bất ngôn bất tiếu.

Bạch Thanh Ẩn không hề bỏ cuộc, hắn tin chắc rằng, chung quy sẽ có một ngày nhất định đánh động được tâm của y, khiến cho y nhìn về phía mình.

Ngày đó, Bạch Thanh Ẩn có công sự vào thành, vô ý mua về một con chim hoàng yến, thấy nó thú vị đáng yêu nhoáng lên nhoáng xuống, bất giác nhớ dến bộ dáng lúc mới gặp Trường Tiếu… khi đó, Trường Tiếu cười giòn vang cũng tựa như chú chim trong ***g này vậy.

Nghĩ đến Trường Tiếu có lẽ sẽ thích chú chim này, Bạch Thanh Ẩn không còn lòng dạ nào lo chính sự, mặc cho hạ nhân theo sau không ngừng hô gọi, giục ngựa thẳng trở về phủ đệ.

Hắn vừa đi đã trở về, liền bị tổng quãn lão Ngôn ngăn lại, không ngừng ra sức khuyên bảo hắn.

“Gia, sao ngài lại trở về?”

“Muốn trở về thì trở về.”

“Còn việc thương thảo hợp tác sinh ý với Diệp gia thương hào thì sao?”

“Trước tạm gác sang một bên đã.”

“Nhưng thời gian đã không còn nhiều lắm, bên phía Diệp gia vẫn đang đợi ngài đại giá, nếu ngài không lập tức sang, sợ là sẽ chậm trễ đại sự a.”

“Không thể hợp tác thì không cần nữa.” Bạch Thanh Ẩn trêu ghẹo chú chim trong lòng, lơ đễnh trả lời.

“Gia!”

Tổng quả thực sự chấn kinh, dĩ vãng chủ tử là kẻ công tư rõ ràng, đối với sự vụ một chút cũng khắc khe lại nói ra lời như vậy, làm sao không khiến lão sợ hãi?

“Diệp gia là thương hộ đứng hàng nhất nhì nơi kinh thành, cùng bọn họ hợp tác là tâm nguyện nhiều năm của ngài, hiện giờ sao ngài lại…”

“Trước khác, nay khác…”

Bạch Thanh Ẩn đáp lại.

“Cùng lắm thì, không làm sinh ý nữa.”

“Gia!?”

“Được rồi, lão Ngôn, ta còn có việc, ngươi đừng phiền ta nữa, chủ ý ta đã định cứ như vậy mà làm đi.”

Dứt lời, Bạch Thanh Ẩn liền mang theo ***g chim, bước nhanh đến Sướng Tâm Viên.

“Gia——”

Lão tổng quản có chút không thể tin mà nhìn thân ảnh rời đi của hắn, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn mà phát sinh đủ loại sự tình, nghĩ đến từ sau khi thiếu niên tên Trường Tiếu kia lưu lại Bạch phủ, Bạch Thanh Ẩn liền hoàn toàn thay đổi bộ dạng vốn có… ánh mắt lão tổng quản lại càng thêm âm trầm.

Hiện giờ, ngoại trừ nha hoàn quét tước ra, Sướng Tâm Viên không cho phép bất cứ ai tiến vào, lão ngoại trừ biết mỗi việc thiếu niên nọ ngụ bên trong ra, những cái khác lão đều không biết. Nghĩ đến tương lai không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa, thân là tổng quản nhiều năm cho Bạch Thanh Ẩn, lão quả thực cảm thấy bất an.

Suy nghĩ một lát, lão tổng quản gọi một gã hạ nhân lên, thấp giọng công đạo vài câu rồi, liền để cho hạ nhân chiếu lời của lão mà đi làm theo.

___________________

Bạch Thanh Ẩn vốn rời đi chưa lâu lại gấp gáp trở về, một bộ cực kỳ thần bí nói với y, có thứ muốn cho y xem, tiếp đó liền ôm lấy y vốn đã bị trói hai tay hai chân lại, bước đến giữa đình.

Y nhìn thấy, ở giữa đình, có đặt một chiếc ***g chim tinh xảo, trong lòng còn có một con chim hoàng yến đang không ngừng nhảy lên nhảy xuống.

“Thích không?”

Bạch Thanh Ẩn trước hết ngồi xuống thạch đấng, kế tiếp mới kéo y xuống ngồi lên hai chân của mình. Nhìn thấy ánh mắt Trường Tiếu dừng lại ở ***g chim, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng tháo ra dây trói tay chân của y.

Trường Tiếu hiện tại đang trong lòng hắn, hắn tin chắc chắn y không thể thoát được.

Tay bị buông ra, Trường Tiếu vốn dĩ vẫn hờ hững hắn thoáng giương mắt nhìn hắn một chút, lại dời tầm mắt sang ***g chim.

“Thích không?”

Thấy y nhìn chăm chú như thế, Bạch Thanh Ẩn lại nhẹ giọng hỏi… thấy y không đáp lời, Bạch Thanh Ẩn tiếp tục nói “Ta vừa nhìn thấy nó thì, lập tức liền mua… Đệ nhìn nó xem, có phải rất đáng yêu hay không? Khiến cho ta nhớ lại đến lúc vừa mới gặp đệ, lúc ấy đệ cũng cười hồn nhiên như thế.”

“Giống ta?”

Hơn nửa tháng, Trường Tiếu cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, tuy rằng thanh âm rất khẽ, cũng đủ khiến Bạch Thanh Ẩn kích động hồi lâu.

“Ân.” Hắn dùng lực gật đầu.

Trường Tiếu chăm chú nhìn chú chim nhỏ với bộ lông màu vàng rực rỡ, sau đó đưa tay chậm rãi sờ lên ***g chim. Bạch Thanh Ẩn vốn nghĩ y muốn kéo đến gần xem cho cẩn thận, không nghĩ đến y lại đột nhiên mở cửa ***g ra… chú chim hoàng yến vừa tìm được lối ra, rất nhanh liền thoát ra khỏi ***g sắt, bay ra bên ngoài.

“Trường Tiếu?”

Bạch Thanh Ẩn cảm thấy kinh ngạc cực độ, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Trường Tiếu với gương mặt đạm bạc.

“Nó ở bên ngoài, tự to tự tại thật tốt biết bao, cớ sao lại nhốt nó vào ***g chứ?” Trường Tiếu nhìn nhìn vào chiếc ***g trốn rỗng, khẽ lẩm bẩm nói một mình.

Nghe thấy lời y nói, tâm Bạch Thanh Ẩn hung hăng nhói lên.

Hắn ôm chặt thân mình gầy gò của y, vùi mặt vào hõm vai y, bi thương nói “Bởi vì yêu, yêu đến tâm đều đau đớn, bởi vì nếu như kẻ ấy rời đi nhất định sẽ không thể chịu nổi, cho nên chỉ có thể nhốt lại, chờ đợi đến một ngày nào đó, kẻ ấy vì mình mà tâm động…”

Trường Tiếu nghe được lời của hắn, lặng yên khẽ rũ mi mắt.

Cho đến tận bây giờ, y chưa từng trách ai… có nhân ắt có quả… là nghiệt cho y tạo thành, y nào có tư cách đi chỉ trích kẻ khác chứ?

Chính là hiện tại a, y đối với tương lai một mảnh mê mang… Không trung bị mây đen bao phủ, cũng giống như tâm tế của y giờ phút này… bốn phía chỉ độc một mảnh hắc ám, bất luận tìm thế nào cũng không tìm được lối ra, sau này sẽ phát triển như thế nào, sẽ xuất hiện những gì nữa đây?

Y nghĩ không ra, cũng không dám nghĩ… y sợ, bản thân sẽ càng lâm vào đau khổ tuyệt vọng hơn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.