Hữu Thủy Vong Xuyên

Chương 19



Hai mươi ngày sau, một đêm nọ dạ thâm nhân tĩnh, một chiếc mã xa treo đăng vội vàng chạy đến trước đại môn Bạch phủ, trong giây lát, mã xa dừng lại, mã phu từ trên nhảy xuống, tiến lên trước, đập vội đại môn.

Qua một lúc sau, mới có người bên trong mở đại môn ra, từ giữa khe hở đại môn, ló ra đầu người hỏi lai lịch người đến, mã phu lập tức báo cho hắn biết.

Hạ nhân vừa nghe, lại liếc mắt nhìn thấy bóng dáng nha hoàn từ trong mã xa bước xuống thì, nhất thời trợn to hai mắt, sau đó lại vội vàng mở đại môn, tiếp đó liền chạy đi thông báo cho tổng quản.

Bởi vì, lão tổng quản vẫn luôn dặn dò bọn hạ nhân, nếu như là vị này trở về, liền ngay lập tức đi thông báo cho lão.

Chỉ chốc lát sau, tiền viện Bạch phủ liền thắp sáng một dãy trản đăng, Ngôn tổng quản vừa vội phủ thêm ngoại y vừa vội vàng bước ra ngoài đại môn, nghênh đón người đến.

“Phu nhân, ngài cuối cùng cũngh ồi phủ!”

Ngôn tổng quản vừa nhìn thấy thân ảnh đã lâu không gặp, nhất thời lại kích động bước đến tiếp đón.

Tuy là Trịnh Ngưng Sương vừa mới đến Bạch phủ ở không lâu, nhưng người ôn nhu lại dịu dàng như nàng đã sớm khiến cho trên dưới hơn một trăm gia nhân của Bạch phủ tin cậy.

Trước đó không lâu, nhìn thấy Bạch Thanh Ẩn không lo việc chính sự, khiến cho việc sinh ý gặp không nhỏ tổn thất, Ngôn tổng quán cảm thấy lo lắng đến không biết phải làm thế nào cho phải, bèn nghĩ đến Ngưng Sương, nàng chẳng những là tỷ tỷ Trường Tiếu, lại là phu nhân của bọn họ, có lẽ nàng có thể khuyên nhủ được Bạch Thanh Ẩn, thế là lão bèn sai người khẩn cấp lên đường truyền tin đến Tô Châu Trịnh phủ, thỉnh Ngưng Sương hồi Bạch phủ.

Nhìn thấy Ngôn tổng quán, Trịnh Ngưng Sương mỉm cười, rồi mới nói “Lão tổng quản, lão gọi người truyền tin gấp bảo ta cấp tốc hồi kinh, có phải là trong nhà đã xay ra chuyện gì hay không?”

“Này…” Ngôn tổng quản lộ ra vẻ khó xử, sau đó mới nói “Phu nhân, kỳ thật chuyện thỉnh ngài trở về, gia là không biết đến.”

Trinh Ngưng Sương khẽ nhíu đôi mày liễu, trên mặt lộ ra một chút bất an “Vậy ta đây đột nhiên hồi phủ, có khi nào sẽ khiến tướng công cảm thấy không vui không?”

“Phu nhân, ngài sao lại nói những lời như vậy. Đây là nhà của ngài, lúc nào ngài muốn trở về cũng có thể. Gia làm sao lại trách cứ ngài chứ?”

“Vậy là tốt rồi.” Trịnh Ngưng Sương nghe vậy, mới nhẹ nhàng giãn mày ra “Vậy, lão tổng quản bảo ta hồi phủ là vì chuyện gì?”

Ngôn tổng quản nghĩ nghĩ, mới nói cho Ngưng Sương “Lão nô cũng không có ý tứ trách cứ tiểu cữu gia, nhưng từ khi tiểu cữu gia ở lại quý phủ, gia liền bắt đầu lơi lỏng việc chính sự, ngày ngày đều đến Sướng Tâm Viên, không rõ cùng tiểu cữu gia làm gì ở đấy…”

“A, quả nhiên là để phụ thân đoán trúng…” Ngưng Sương sau khi nghe xong, có chút bất đắc dĩ lại từ ái mà cười cười “Xem ra lại là hài tử Trường Tiếu kia bướng bỉnh gây ra họa rồi.”

“Gây ra họa?” Ngôn tổng quản cảm thấy hơi khó hiểu, sau đó giống như nhớ đến cái gì, lão lại tiếp tục nói “Đúng rồi, tiểu cữu gia lúc vừa mới đến kinh thành liền gấp gáp rời đi Bạch phủ ngay trong đêm hôm đó, gia gấp đến độ suốt đêm cầu trợ lão gia giúp đỡ tìm người, may là kịp lúc phát hiện nên rất nhanh mới có thể tìm thấy tiểu cữu gia. Nhưng cũng từ sau lần đó, gia liền nhốt tiểu cữu gia trong Sướng Tâm Viện, chưa từng thấy tiểu cữu gia bước ra khỏi Sướng Tâm Viên lần nào.”

Ngưng Sương nghe xong, kinh ngạc lấy tay che miệng.

“Tuy là ta có thể thông cảm tâm tình của tướng công, nhưng chàng làm như thế, có vẻ như hơi quá mức rồi..?” Ngưng Sương đau lòng đệ đệ mình, mặc dù tâm đều đặt lên Bạch Thanh Ẩn, nhưng khi nghe việc này, nàng cũng cảm giác được cách làm của trượng phu quá mức cực đoan.

“Phu nhân nói rất đúng.” nghe được ý trách cứ trong lời nói của Ngưng Sương, Ngôn tổng quản lại nói tiếp “Gia tuy rằng nhốt tiểu cữu gia lại, nhưng vẫn là đối với hắn chiếu cố rất cẩn thận, cái gì đều đặt hắn lên hàng đầu. Thậm chí vì mang đến một vài ngoạn ý cho tiểu cữu gia chơi đùa, gia không tiếc mà chậm trễ bao nhiêu sinh ý, một trong số đó có thể ngây nguy hiểm rất nghiêm trọng cho sinh ý của thương hào bản gia a.” đây mới chính là lý do thực sự Ngôn lão tổng quản thỉnh Ngưng Sương trở về.

“Thật như vậy sao?” Ngưng Sương vừa nghe, thoáng nhẹ tâm, nhưng lại ẩn ẩn cảm giác có điểm nào không đúng.

“Còn nữa, trừ bỏ vài tên phó dịch quét tước ra, gia không cho phép bất cứ ai tiến vào Sướng Tâm Viên… Lão nô thực sự không rõ gia đang nghĩ cái gì nữa. Thỉnh phu nhân trở về, cũng là vì muốn phu nhân khuyên nhủ gia, khuyên gia đừng tiếp tục như vậy nữa.

Vốn đã cảm thấy có chút kỳ quái, nghe đến những lời này, Ngưng Sương lại không khỏi nhíu khẩn mày.

Cảm giác kỳ quái ngày càng mãnh liệt, nhưng nàng lại không thể lý giải rõ, rốt cuộc cảm thấy bất ổn chỗ nào.

“Tướng công cùng Trường Tiếu hiện tại đã nghỉ ngơi chưa?”

Ngưng Sương suy nghĩ một lát, mới hỏi tiếp.

“Gia cùng tiểu cữu gia dạo gần đây vẫn ngụ trong Sướng Tâm Viên, buổi tối bởi vì không thể tiến vào, lão nô cũngk hông rõ hiện tại bọn họ đã nghỉ ngơi hay chưa.”

“Cả hai đều ngụ trong Sướng Tâm Viên?” Ngưng Sương không khỏi ngạc nhiên.

Từ lúc nàng cùng Bạch Thanh Ẩn thành thân rồi, dẫu cho Sướng Tâm Viên có khá nhiều phòng gian, nhưng Bạch Thanh Ẩn chưa từng bao giờ lưu lại qua đêm ở Sướng Tâm Viên… vậy mà giờ phút này, hắn lại ngụ ở đó.

“Phải, phu nhân.”

“Bọn họ đã biết chuyện ta trở về chưa?”

“Vẫn chưa, phu nhân. Gia từng nói qua, không được phép quấy rầy gia, bởi vậy vẫn chưa đi thông báo với ngài ấy, không thì, bây giờ lão nô phái người qua…”

“Không cần.”

Ngưng Sương theo bản năng cự tuyệt, suy nghĩ hồi lâu, nàng mới nói “Bây giờ ta đi đến Sướng Tâm Viên nhìn thử xem.”

“Vậy để lão nô cùng ngài đi.”

“Không, để ta tự đi là được rồi.”

____________________

Khéo léo từ chối lòng tốt của lão tổng quản xong, Ngưng Sương vội vàng tìm đường đến Sướng Tâm Viên.

Trong lòng có thứ gì đó không thể giải thích được cứ mãi vây khốn tâm của nàng, khiến nàng cứ cảm tháy hết thảy mọi thứ đều ẩn chứa trong Sướng Tâm Viên… chỉ cần nàng tự mình đi nhìn, liền sẽ minh bạch.

Đi vào Sướng Tâm Viên, ngay lúc nàng bước đến giữa sân, liền nhìn thấy ánh nến nơi gian phòng từng là tân phòng của nàng, liền nghĩ thầm Bạch Thanh Ẩn nhất định chưa ngủ, lập tức bước nhanh cước bộ đi qua.

Bước đến cửa, vốn dĩ đưa tay đẩy thử xem cửa có khóa hay không, lại không nghĩ tới cửa liền “chi nha” một tiếng mở ra, nàng bước vào trong phòng.

“Ai?”

Thanh âm khàn khàn đầy phòng bị của trượng phu truyền ra từ phía chiếc giường giữa phòng, Ngưng Sương nghe thấy, bất giác khẽ cười, bước nhanh hơn, miệng đáp “Tướng công, là thiếp, Ngưng Sương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.