Bóng người nhỏ bé một thân chật vật lén lút đi vào gian phòng của mình, cẩn thận khép cửa lại. Mãi cho đến lúc thấy không có ai phát hiện ra mình, y mới yên tâm thở ra một hơi rồi mới xoay người—
Hơ—!
Phụ thân tức giận đến mày kiếm dựng thẳng, mẫu thân nét mặt dở khóc dở cười, còn tỷ tỷ thì che miệng cười trộm, tất cả đều đường hoàng ngồi ở giữa phòng nhìn y lén lút.
Y thoạt ngẩn ra, sau đó nhanh chóng nhếch miệng ngây ngô cười, hai chân lùi từng chút từng chút ra sau, hai tay chắp ở sau lưng, ý định tháo cái chốt cửa mới cẩn thận gài lại sau lưng mình ra.
“Sao vậy, trong phòng của ta có cái gì chơi vui sao? Không thì sao tất cả đều tụ tập ở đây vậy? Nếu mọi người có việc vậy ta đây không quấy rầy, đi trước. Hắc hắc!”
Dứt lời, liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đẩy then cài, mở cửa lao ra ngoài— tiếc là không thể trốn đi như y toang tính, đầu y đụng vào một bức tường cứng răn chắn trước mặt. Y lấy tay sờ sờ cái mũi bị đụng vào đang đau điêng, vừa ngẩng đầu đã thấy hộ vệ Thạch Khang cười nhìn y lắc đầu.
Hắn trừng mắt, căm giận bất bình nhìn Thạch Khang, mắng to “Ai cho ngươi đứng ở đây, báo hại ta đâm vào, có biết là đau muốn chết không? Cơ thể ngươi so với tường còn cứng hơn nữa, giết người còn được. Thấy sai rồi còn không cút ngay, đừng cản đườngbổn thiếu gia ta!”
Nói rồi liền đem hết sức bình sinh đẩy thân hình cao lớn chắn trước mặt mình, nhưng đẩy thế nào cũng không lay được, Thạch Khang vẫn đứng im bất động.
“Thiếu gia, là lão gia bảo ta đứng ở đây” Thạch Khang bị đẩy một hồi mới bất đắc dĩ mở miệng nói với hắn, cũng là ẩn ý bảo y thôi đừng có giãy dụa nữa, phí công vô ích.
“Ách?” y ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt mở to trừng trừng, song miệng không kềm chế được mà run rẩy, run rẩy—
“Thạch Khang, xách hổn tiểu tử kia vào đây cho ta!”
Cuối cùng, phụ thân đại nhân uy nghiêm cũng lên tiếng. Mà Thạch Khang, hộ vệ ngày thường luôn tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của hắn, vừa nghe liền ngay lập tức túm lấy kẻ sắc mặt đang trắng bệch kia khiêng vào phòng.
Nhìn phụ thân ánh mắt hừng hừng lửa giận bùng cháy, lòng y liền biết không ổn, lập tức dùng ánh mắt cầu cứu hướng về mẫu thân và tỷ tỷ đang ngồi cạnh phụ thân.
Mẫu thân cùng tỷ tỷ ngày thường luôn che chở, tận lực nói giúp y giờ phút này cũng chỉ có thể nhìn y bằng ánh mắt lực bất tòng tâm, ngầm bảo y tự cầu phúc cho bản thân. Khiến y tự hiểu bản thân mình lần này gây ra họa lớn không phải tầm thường.
Thấy thế, tim y như đông lại, nơm nớp lo sợ liếc mắt trộm nhìn phụ thân một cái, chỉ thấy phụ thân giận đến phát run, tròng mắt trợn ngược. Ngay lúc Thạch Khang buông xuống, y liền nhào đến chỗ phụ thân, vừa ôm chân phụ thân quỳ trên mặt đất vừa lên tiếng tự nhận lỗi
“Phụ thân, là lỗi của ta, ta tự biết mình sai rồi. Lần sau ta không như thế nữa, phụ thân tha cho ta một lần đi. Ta cam đoan sẽ sửa sai, sẽ cải tà quy chính, cư xử đúng mực, thành tâm đối người mà— phụ thân—”
Để tăng thêm độ chân thật, y cúi đầu chấm khẩu thủy1 bôi lên khóe mắt, đến lúc cảm thấy đủ thật mới ngẩng đầu, tiếp tục thực hiện tuyệt chiêu “lệ rơi đầy mặt”, thái độ thực thành tâm hối lỗi.
Thấy y có vẻ biết lỗi, người vốn dĩ tức giận tái mặt kia mới có chút dịu lại.
“Ngươi bảo đã biết sai, vậy nói cho vi phụ biết tại sao hôm nay lại làm như thế?”
Đang ôm chân phụ thân khóc rống, y ngẩng đầu mở to ánh mắt tỏ vẻ hoang mang, vô tình thốt lên “A, người tức giận không phải chuyện hôm qua ta làm vỡ Ba Tư Dạ Quang Bôi trân quý của người?”
Ngay trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Y ngay lập tức nhận ra bản thân đã tự chui đầu vào lưới, ngay lập tức nhìn mẫu thân cầu cứu, nhưng mẫu thân của y chỉ nhìn y thở dài lắc đầu thêm một cái. Nhìn sang tỷ tỷ thì thấy nàng ra vẻ như không nghe không thấy. Nhìn lại phụ thân đang im lặng đến đáng sợ kia— Hư, y sợ đến mức chỉ muốn ngay lập tức bỏ trốn—
“Thạch Khang, giữ chặt tiểu tử này lại không được để y trốn thoát! Sương nhi, mang gia pháp đến!”
“Tướng công…”
“Phụ thân”
“Hai người các ngươi ai cũng không được nói giúp hỗn tiểu tử này, nói thêm một câu ta đánh y thêm một cái!”
Ác đến thế!? Y kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt âm trầm của phụ thân, liền ngay lập tức hiểu được, hôm nay vô luận thế nào cũng không chạy thoát được kiếp nạn…
Bất quá, “Phụ thân, nếu đã trách phạt hài nhi, vậy người có thể nói cho hài nhi hiểu rõ rốt cuộc hài nhi làm sai cái gì!?”
Phụ thân chỉ ngón tay vào hắn, lạnh lùng nói “Chuyện ngươi làm vỡ Dạ Quang Bôi, vi phụ tạm không trách ngươi—”
Nghe nói như thế, y bĩu môi lẩm bẩm “Nếu bảo không trách, người sẽ không tức giận như vậy…”
“Trịnh Trường Tiếu!”
Y lập tức lấy tay bịt miệng lại, liều mạng lắc đầu tỏ vẻ sẽ không tiếp tục biện hộ nữa.