Hữu Trinh - Tam Thốn Nguyệt Quang

Chương 6



Ta cố nhịn cười.

Xem kìa, Lục Hành An còn chưa thi đỗ Tiến sĩ mà mẹ vợ tương lai đã bắt đầu mơ tưởng chuyện quan chức tước vị.

Thậm chí còn thay ta quyết định, khuyên ta bỏ làm ăn để về nhà hầu hạ chồng.

Ta liếc nhìn Tôn thị: "Bà là trưởng bối, được thôi, ta sẽ gọi bà một tiếng "di nương". Di nương này, bà cũng biết ta vừa sinh khó, mất nhiều máu, giờ còn đang dưỡng sức, không thể rời khỏi giường. Nha hoàn trong nhà còn thương xót ta, làm việc nhẹ nhàng đến nỗi cả quét sân cũng không dám gây tiếng động. Vậy mà bà lại đến đây với dáng vẻ trưởng bối, khuyên ta nuốt cơn ghê tởm xuống mà uống trà nhị phòng của con gái bà. Bà có thù oán gì với ta sao?"

Tôn thị nhướng mày, lập tức phản bác: "Phu nhân nói vậy hơi quá rồi, đều là những người làm mẹ, phu nhân cũng nên thông cảm cho ta."

Ta bình tĩnh đáp: "Ta thông cảm cho bà, vậy bà đã thông cảm cho ta chưa?"

"Di nương à, ta nể Liễu Lộng Ngọc còn nhỏ dại nên cho mẹ con bà một cơ hội. Ta nhượng bộ lần cuối, có thể cho các người một khoản tiền, để hai người về lại Hành Dương, tìm một chàng trai xứng đáng mà làm chính thất."

Ta chưa dứt lời thì Tôn thị đã ngắt lời.

"Ngọc nhi đã dâng hiến cả thân mình cho Lục Hành An, làm sao có thể tái giá được?"

Bà ta hùng hổ: "Nếu nhà cô không cho ta một lời giải thích, ta sẽ không để yên, đừng trách ta làm chuyện trở nên khó coi."

Ta cười lạnh: "Muốn đi kiện hay là ra phố làm ầm lên, tùy bà."

Ta nhìn sang Vương ma ma: "Tiễn khách."

Vấp phải cánh cửa cứng rắn từ phía ta, Tôn thị không khỏi lo lắng.

Nhưng bà ta cũng không dám làm to chuyện, vì tương lai phú quý vẫn phải dựa vào Lục Hành An, tuyệt đối không thể để mất danh tiếng của con rể tương lai. Vậy nên, bà vẫn khăng khăng đeo bám ta.

Mấy ngày nay, ngày nào bà ta cũng đến cửa xin gặp, lúc thì khóc lóc, lúc thì làm ầm ĩ.

Ta đều không tiếp.

Dù sao ta cũng không có gì phải vội.

Ngày mồng bảy tháng tám là tiệc đầy tháng của con trai ta.

Ta không tổ chức lớn, chỉ mời vài vị trưởng bối và một số công tử, phu nhân có tiếng tăm, trong đó có Mã phu nhân, bà là thê tử của Huyện lệnh.

Lục Hành An ở tiền sảnh tiếp đãi khách khứa, còn ta ở trong phòng nói chuyện riêng với Mã phu nhân.

Mã phu nhân vuốt tay ta, giọng dịu dàng, nghẹn ngào: “Tháng trước mẫu thân của ta qua đời, ta về quê chịu tang. Sáng nay vừa về đến nơi, ta đã nghe chuyện của muội. Muội có điều gì ấm ức, cứ nói với ta.”

Nước mắt ta lăn dài: “Tỷ tỷ, có tỷ đứng về phía muội, muội chẳng sợ gì cả.”

Đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Tôn thị xô đẩy nha hoàn ngăn cản bà ta, mặt mày hằm hằm lao vào, vừa thấy ta liền lớn tiếng: “Tống Hữu Trinh, mấy ngày nay ngươi trốn trong nhà không gặp ai, ngươi tưởng có thể trốn mãi được sao?”

Ta chỉ tay ra ngoài: “Ai cho bà vào đây? Hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai ta, không được làm ồn, mau ra ngoài!”

Tôn thị chống hai tay vào hông: “Nếu hôm nay không cho lão nương một lời giải thích, ta sẽ không đi đâu cả!”

Thấy Mã phu nhân ngồi cạnh ta, Tôn thị cau mày hỏi: “Vị phu nhân này là ai?”

Ta phẩy tay: “Đây là tỷ tỷ của ta, bà đừng làm loạn nữa, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện.”

Tôn thị trợn mắt: “Nói chuyện sau? Chỉ sợ ngươi lại trốn không gặp người!”

Bà ta xông tới, cúi đầu chào Mã phu nhân: “Vị phu nhân này đã là tỷ tỷ của Tống Hữu Trinh, hẳn có thể làm chủ thay nàng ấy. Rể quý nhà các người đã làm nhục con gái ta, giờ lại trở mặt không nhận người, chẳng phải là bắt nạt người khác sao?”

Ta cười lạnh: “Di nương à, đừng nói bừa, ta chưa từng biết con gái bà là ai, sao có thể bắt nạt cô ta? Hay là chính ta đã lột áo cô ta rồi nhét vào giường của Lục Hành An?”

Tôn thị hếch cằm: “Phu thê là một thể, hắn làm ra chuyện bỉ ổi này, ngươi cũng không trốn tránh được! Hôm nay, nếu các ngươi không cho con gái ta danh phận, ta sẽ chạy ra tiền sảnh làm ầm lên! Cho tất cả các công tử ngoài kia biết Lục Hành An say rượu mà làm nhục con gái ta, xem hắn còn giữ được danh tiếng hay không! Hắn mà thân bại danh liệt, con trai các người cũng không còn tiền đồ, đừng mong thi cử làm quan!”

Mã phu nhân ngồi thẳng người, nói: “Di nương à, bà đừng nóng vội. Những gì bà nói có thật không? Em rể ta thực sự đã làm chuyện có lỗi với con gái bà sao?”

Tôn thị che mặt khóc lóc: “Chuyện này là thật trăm phần trăm. Ta chẳng cầu gì, chỉ mong con gái ta có được danh phận, chỉ thế thôi.”

Mã phu nhân nhìn bà ta với vẻ chán ghét, rồi quay đầu nhìn về phía bình phong gần đó.

“Sư gia, đã viết xong chưa?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.