Lâm Tiểu Khởi không còn kịp giải thích với Nguyên Uyên liền cầm điện thoại chạy vào toilet, cậu cho rằng Vi Ny đã xảy ra chuyện gì, lúc cậu chạy tới chỉ thấy Vi Ny yên lành đứng trước gương loay hoay khuôn mặt của mình nhìn xung quanh, cậu mới thở phào nhẹ nhõm: "Xảy ra chuyện gì?"
Vi Ny đến toilet sau khi soi gương mới phát hiện mắt sưng đỏ vượt ngoài tưởng tượng của mình, cô hét to một tiếng, chẳng những chấn động đến Lâm Tiểu Khởi đang gọi điện thoại cùng Nguyên Uyên, ngay cả Nguyên Uyên đầu bên kia điện thoại cũng nghe thấy.
Giờ phút này Nguyên Uyên đang lẳng lặng nghe động tĩnh Lâm Tiểu Khởi bên này.
Vi Ny khoa trương hét to sau khi dẫn Lâm Tiểu Khởi tới lại là thông suốt bùm bùm: "Trời ạ! Mặt tớ sao lại biến thành dạng như vậy chứ, mắt tớ sưng như vậy còn gặp người thế nào, trang điểm tớ vẽ xong hiện tại so với quỷ còn khó coi hơn, cậu vừa nãy sao không nhắc nhở tớ!"
Lâm Tiểu Khởi nghĩ thầm cậu khóc lợi hại như thế tớ làm sao nhắc nhở cậu, tớ nếu như dám nói nhiều hơn một cậu hẳn bị cậu một quyền đập tới, lời này cậu không có nói ra, Vi Ny bình thường thích gầm gầm gào gào, tâm địa cũng không xấu, đối với Bồng Hao lại tốt.
Chuyện này đối với Lâm Tiểu Khởi mà nói chỉ là nhạc đệm nho nhỏ, nhưng đối với Nguyên Uyên mà nói liền không giống, Nguyên Uyên vốn là lo lắng chuyện Lâm Tiểu Khởi và mẹ Bồng Hao tiền duyên chưa đứt, lần này lại từ trong điện thoại nghe thấy một giọng nữ thét chói tai, mặc dù Lâm Tiểu Khởi giải thích nói là bạn của cậu, nhưng Nguyên Uyên vẫn không thể yên tâm, vì vậy Lâm Tiểu Khởi sáng sớm hôm sau vừa tỉnh ngủ mở cửa phòng ra một cái liền nhìn thấy Nguyên Uyên đứng ở cửa bình tĩnh nhìn chăm chú cậu.
Lâm Tiểu Khởi một tay vịn cửa, ngây ngốc nhìn Nguyên Uyên, "Sao anh lại tới đây?"
Nguyên Uyên nhìn thấy bộ dáng Lâm Tiểu Khởi chỉ mặc đồ ngủ đã tới mở cửa nheo mắt lại, nếu như hiện tại người tới gõ cửa không phải anh chẳng phải là bị người khác chiếm tiện nghi, anh cầm tay Lâm Tiểu Khởi vào phòng đóng cửa lại, Lâm Tiểu Khởi đang nằm trong trạng thái mông lung nửa tỉnh nửa mê, bộ dáng buồn ngủ nhìn tới Nguyên Uyên trong lòng nóng lên, ôm trụ eo cậu trực tiếp hôn lên môi cậu.
"Ưm ......" Lâm Tiểu Khởi đầu hỗn loạn càng thêm hôn mê, thân thể theo bản năng cũng là trốn tránh, ngoại trừ năm năm trước lần đó lúc choáng váng cậu còn chưa từng bị đối xử như vậy, mặc dù trên tâm lý chấp nhận nam nhân, nhưng trên thân thể vẫn ở trong thời kỳ ma hợp, cậu vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong.
Nguyên Uyên không thể thuận theo cậu né tránh, tay ôm cậu chặt hơn, người tư niệm nhiều năm đang ở trước mắt, sao có thể buông cậu ra, anh làm sâu hơn nụ hôn này, tay cũng không tự giác vói vào trong quần áo cậu, muốn hướng về phía người ngày nhớ đêm mong trước mắt tìm tòi nhiều hơn.
Chờ lúc Nguyên Uyên buông cậu ra, nút áo pyjama của Lâm Tiểu Khởi đã mở ra một nửa, đôi môi sưng đỏ, mắt ướt át nhìn anh, phong cảnh này nhìn ở trong mắt Nguyên Uyên khiến trong lòng anh lại nổi lên một cỗ khô nóng.
Lâm Tiểu Khởi lúc này hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn thấy ánh mắt Nguyên Uyên cũng biết trong lòng anh muốn chuyện gì, cậu luống cuống tay chân xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía anh cài nút áo ngủ, vừa cài vừa hiểu ra chuyện vừa rồi, càng nghĩ má càng đỏ, cậu dù sao cũng là tiểu tử mao đầu không có kinh nghiệm gì, gặp phải chuyện như vậy còn có thể xấu hổ.
Lâm Tiểu Khởi sửa sang lại tốt quần áo bình phục tâm tình mới xoay người qua: "Sao anh tới đây, Bồng Hao đâu?"
Nguyên Uyên vừa rồi cũng thừa dịp thời điểm Lâm Tiểu Khởi đưa lưng về phía anh đè xuống khô nóng trong người, mặc dù anh xác thực muốn làm chuyện gì đó, trước khi anh nhìn thấy Tiểu Khởi đã nghĩ tới lần này nhất định phải đem người hoàn toàn ăn xong lau sạch mới có thể an lòng, nhưng bây giờ...... Anh thừa nhận không thể nào ép Tiểu Khởi làm ra chuyện cậu không thích làm, nhiều năm như vậy đều chờ rồi, chẳng lẽ còn thiếu chút nhất thời này sao?
Tối hôm qua anh nghe được thanh âm trong phòng Lâm Tiểu Khởi không khỏi cảm giác bất an, liền đưa Bồng Hao về đại trạch Nguyên gia bảo quản gia Ngô bá giúp hắn mang theo, Ngô quản gia làm quản gia ở Nguyên gia nhiều năm, từ lúc ông nội Nguyên Uyên còn tại thế đã làm việc ở Nguyên gia, Nguyên Uyên đối với ông tôn trọng giống như trưởng bối, giao Bồng Hao cho ông chiếu cố cũng rất yên tâm, cũng dặn dò ông chuyện hôm nay Bồng Hao phải đi nhà trẻ, Ngô quản gia vẫn luôn mong đợi Nguyên Uyên có thể có con, sau khi nhìn thấy anh mang về một đứa nhỏ đáng yêu cao hứng mà không khép miệng lại được, mặc dù ông gần đây nghe được một vài lời đồn đại không tốt về Nguyên Uyên, nhưng ông tin nhân phẩm của đứa nhỏ ông nhìn từ nhỏ đến lớn.
Biết được Bồng Hao được đưa tới Nguyên gia, Lâm Tiểu Khởi trong lòng không quá thoải mái, cậu đối với Nguyên gia biết không nhiều, nghĩ đến năm đó lúc cha mẹ Nguyên Uyên vừa qua đời Nguyên gia trận kia tinh phong huyết vũ rất lo lắng, lo lắng thân phận Bồng Hao bị người đoán ra, càng lo lắng Bồng Hao bị người xem thường.
Nguyên Uyên ôm cậu vào trong ngực, bàn tay to lớn bao trùm trên tay cậu, tay Lâm Tiểu Khởi mềm mại bóng loáng, giống như là được tỉ mỉ bảo dưỡng qua, Nguyên Uyên nhịn không được vuốt ve qua lại, "Yên tâm đi, nhà cũ Nguyên gia hiện tại chỉ có Ngô bá mang theo mấy người ở, không có người loạn thất bát tao gì."
Mặc dù Nguyên Uyên nói như vậy nhưng cậu thủy chung không quá yên tâm Bồng Hao, bất quá Nguyên Uyên tìm người hẳn là có thể tin, cậu vẫn là trước tiên hết bận chuyện nơi đây cố gắng sớm về nước mới được. Nhìn đồng hồ đẩy Nguyên Uyên dính trên người cậu ra, đứng dậy đi rửa mặt sau khi cậu đánh răng xong Nguyên Uyên lần nữa nhân cơ hội đánh lén một nụ hôn, rước lấy liếc mắt của Lâm Tiểu Khởi.
Rửa mặt xong, Lâm Tiểu Khởi không da mặt dày như vậy, như thế nào cũng không làm được chuyện thản nhiên thay quần áo dưới ánh mắt nóng bỏng của Nguyên Uyên, không thể làm gì khác hơn là chuồn vào phòng tắm.
Nguyên Uyên nhìn bóng lưng trốn chạy của cậu khẽ cười một tiếng, mặc dù Tiểu Khởi đối với anh làm những chuyện này không phải là rất tình nguyện, nhưng cũng không có phản đối.
Chờ Lâm Tiểu Khởi sau khi thu thập thoả đáng Nguyên Uyên đã ngông nghênh nằm ở nơi cậu tối hôm qua ngủ nhắm mắt lại, cậu do dự một chút đi tới cúi xuống nhìn vành mắt xanh đen của anh, tối hôm qua mới nói chuyện điện thoại với anh, sáng sớm đã đến, nghĩ tới Nguyên Uyên cũng không có nghỉ ngơi thật tốt, ở trên trán anh rơi xuống một nụ hôn, Lâm Tiểu Khởi mới ra cửa.
Tối hôm qua Vi Ny đi tìm Lâm Tiểu Khởi vốn là vì thăm Bồng Hao, nhưng bởi vì chuyện của mình làm lỡ chính sự cô muốn hỏi, hôm nay Vi Ny lần nữa tìm tới nhà Lâm Tiểu Khởi, cô ở nhà nghỉ ngơi mấy tháng lại không chịu nổi muốn đi ra ngoài giải sầu, nhưng cha mẹ cô có vết xe đổ nói như thế nào cũng không yên tâm một mình cô ra ngoài, Vi Ny không thể làm gì khác hơn là đi tìm Lâm Tiểu Khởi hy vọng có thể cùng cậu cùng nhau trở lại nước Yến Mạch chơi, dù sao Lâm Tiểu Khởi bạn tốt của chị họ nhà cô, Vi Ny tin cha mẹ nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng cô sau khi gõ cửa đi ra lại là một nam nhân anh tuấn khác xa Lâm Tiểu Khởi, người này còn mặc đồ ngủ rõ ràng không quá vừa người, Vi Ny nhìn ra đồ ngủ ngược lại phù hợp thân thể Lâm Tiểu Khởi.
Cô nghiêng cổ nghiêm mặt hỏi: "Anh là ai, sao lại ở trong phòng Lâm Tiểu Khởi, Lâm Tiểu Khởi đâu?"
Vấn đề liên tiếp này Nguyên Uyên không có trả lời, anh cũng ở đây cẩn thận đánh giá nữ nhân này, nhìn bộ dạng cô quen cửa quen nẻo bạn mà Lâm Tiểu Khởi nói hẳn là cô, bất quá xét thấy Lâm Tiểu Khởi quá khứ là thẳng nam, Nguyên Uyên không thể yên tâm bên cạnh cậu có bất kỳ nữ nhân nào.
"Cậu ấy ra ngoài rồi." Nói xong câu đó Nguyên Uyên liền đóng cửa phòng lại, vừa nhìn thấy nữ nhân đến tìm Tiểu Khởi Nguyên Uyên liền tâm phiền ý loạn, anh luôn là không tự chủ nhớ tới mẹ Bồng Hao, nghĩ tới hình ảnh điềm tĩnh mỹ hảo bọn họ một nhà ba người ở chung một chỗ.
Chờ chút, nữ nhân này cùng "mẹ Bồng Hao" anh ban đầu nhìn thấy tựa hồ có điểm giống nhau, mặc dù thời gian cách đã nhiều năm anh đã sớm không nhớ rõ bộ dáng đối phương, nhưng Nguyên Uyên cũng không tự giác mà săm thân phận "mẹ Bồng Hao" cho Vi Ny.
Lâm Tiểu Khởi buổi trưa lúc trở lại nhìn qua chính là Nguyên Uyên bộ dạng trầm tư ngồi ở bên cửa sổ, cậu đi tới sờ sờ tóc Nguyên Uyên, cậu thấp hơn Nguyên Uyên nửa cái đầu, mỗi lần đều là Nguyên Uyên sờ tóc cậu, lần này cậu có thể túm được cơ hội phản sờ tóc anh rồi, tóc Nguyên Uyên có chút cứng, còn có chút gai, sờ cũng không thoải mái, Lâm Tiểu Khởi sờ soạng hai cái tự cảm thấy không có thú vị liền buông tay ngồi xuống bên cạnh Nguyên Uyên.
Nguyên Uyên kỳ thực vẫn là lần đầu tiên thấy cậu trong bộ dáng tây trang chính thức như vậy, Lâm Tiểu Khởi bình thường đều thích mặc hưu nhàn, cậu bản thân bộ dáng trời sinh non nớt, thoạt nhìn giống như sinh viên đại học, giờ phút này chính thức nổi lên một phong vị khác, hấp dẫn ánh mắt Nguyên Uyên, ánh mắt Nguyên Uyên nhìn về phía cậu một mảnh lửa nóng, mặc dù cùng bảo bối này ở cùng một chỗ, nhưng trong lòng anh vẫn là không có một chút đạt được, mấy nhân tố nguy hiểm loạn thất bát tao kia nói không chừng ngày nào đó lại đột nhiên nhảy ra đoạt đi Tiểu Khởi của anh, mà anh không nỡ đối với Tiểu Khởi có nửa điểm thương tổn, chỉ muốn......
Lâm Tiểu Khởi bị anh nhìn tới đỏ mặt tim đập, cậu cảm giác Nguyên Uyên dường như đã sớm không nhịn được đem cậu như nọ như kia, đặc biệt là hôm nay từ sau khi Nguyên Uyên sáng sớm tới ánh mắt nhìn cậu, khiến cậu có một loại dự cảm một giây sau mình liền sẽ bị ăn hết, nhưng Nguyên Uyên không có nói thẳng cậu cũng coi như không biết, mặc dù bọn họ đã sớm làm loại chuyện đó, nhưng khi đó giống như lọt vào trong sương mù, liền làm sau khi bị đánh thuốc mê làm, mà bây giờ lại là đối mặt lúc thanh tỉnh, hơn nữa đau như vậy đau như vậy, nghĩ đến mình lần trước về nhà đau mấy ngày, mặc dù Nguyên Uyên sau khi làm xong giúp cậu thanh lý qua vẫn là sưng lên thật lâu, lần này cậu nói gì cũng không dám dễ dàng nếm thử.
Vì vậy Lâm Tiểu Khởi tránh né Nguyên Uyên, ngồi tới cách xa anh chút, lại không biết như vậy khiến anh mắt Nguyên Uyên tối sầm lại, nhịn xuống hành động túm cậu tới trong ngực hảo hảo thương yêu một phen.
"Chúng ta ăn cơm trưa đi."
Thật vừa đúng lúc, lúc bọn họ tới đại sảnh khách sạn gặp được Vi Ny sát hồi mã thương (*), Vi Ny sáng sớm tới tìm Lâm Tiểu Khởi nhưng gặp được Nguyên Uyên, trong lòng cô không phải là không có hoài nghi, tối hôm qua Lâm Tiểu Khởi vẫn là ở một mình, sáng nay trong phòng liền thay bằng một nam nhân, Vi Ny sau khi bị Nguyên Uyên nhốt ở ngoài cửa buồn bực một trận, suy nghĩ một chút vẫn là chờ Lâm Tiểu Khởi buổi trưa trở lại tiếp tục tới tìm cậu, cô cũng loáng thoáng biết công ty của Lâm Tiểu Khởi và chồng của chị họ cô xảy ra chút vấn đề.
((*) hồi mã thương: quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch)
Giờ phút này Vi Ny nhìn Lâm Tiểu Khởi cùng Nguyên Uyên quả nhiên xác minh phỏng đoán của cô.
"Cậu...... cậu không phải là không thích nam nhân sao?" Mặc dù nghĩ tới điểm này, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy Vi Ny vẫn là không thể tin được, cô trước kia không phải chưa từng gặp nam nhân theo đuổi Lâm Tiểu Khởi, nhưng Lâm Tiểu Khởi từ trước đến giờ chưa từng nhìn bọn họ, hơn nữa thề son sắt nói mình chỉ thích nữ nhân.
Nguyên Uyên vốn là đối với Vi Ny có ý kiến, bây giờ nghe thấy lời của cô giống như là đâm tới vết thương nặng nhất trong lòng anh, cánh tay anh chặt chẽ vòng trụ Lâm Tiểu Khởi, lạnh lùng nhìn Vi Ny chợt cả kinh trước mắt.
Vi Ny bị khí thế bất thiện của anh thu hút, thanh âm nói chuyện giảm nhỏ, biên độ động tác cũng không có lớn như vậy nữa, bất quá cô nhìn Lâm Tiểu Khởi cùng nam nhân bên cạnh cậu rất đăng đối, Vi Ny có loại cảm giác tựa hồ chỉ có nam nhân như vậy mới có thể xứng với Lâm Tiểu Khởi.