Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 107



"Tiểu Y, chị buổi tối không thể trở về ăn cơm được nha." Tới gần lúc tan việc bỗng nhiên nhận được đơn tố giác, là dạng án cố ý giết người, Sở Giản Hề đành phải gọi điện về báo cho Sở Lục Y biết.

"Ân, chú ý an toàn." Sở Lục Y không có phát cáu, thật giống như một vị hiền thê lương mẫu dặn dò Sở Giản Hề, "Hay là muốn ăn chút gì đó đi, đừng cứ một mực tra án lại không chịu ăn."

"Hảo..." Mặc dù biết Sở Lục Y không thấy động tác của mình, Sở Giản Hề vẫn là gật đầu, "Tiểu Y, em cũng phải ăn cơm đó, một mình ở nhà... Ân... nếu không thích vọc máy vi tính thì chuyển qua xem TV đi, chuyện của chị làm xong sẽ mau chóng trở về."

"Hảo." Cúp điện thoại, Sở Lục Y lắc đầu, phóng điện thoại lên bàn, ôm gối ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người.

Sở Giản Hề gần đây càng ngày càng tự giác dung nhập vào thân phận bạn gái của nàng nhỉ?

Nàng không biết hành vi của mình rốt cuộc là đúng hay là sai, Sở Giản Hề tên đầu gỗ đó, đến hiện tại cũng còn chưa phát hiện ra dụng ý thực sự của mình... Chính là, vẫn không dám nói rõ ràng với nàng.

Thở dài, cầm lấy điều khiển từ xa ở trên bàn tùy tiện bấm mấy cái, kết quả bấm một vòng cũng không có tiết mục mình thích xem, dứt khoát tiếp tục tựa vào ghế salon ngẩn người, chờ Sở Giản Hề trở về.

Dẫn theo vài người đuổi tới hiện trường, mới bước vào cửa liền chứng kiến có vết máu ở ngoài phòng khách.

...............

Cảnh sát coi chừng giùm hiện trường vừa nhìn thấy Sở Giản Hề lại đây liền lập tức nghênh đón, "Sở đội trưởng."

Gật gật đầu, Sở Giản Hề quét mắt khắp phòng, " Tình huống hiện tại thế nào?"

Cảnh sát kính cẩn nói, "Hai người bị hại trước mắt vẫn còn đang ở trong bệnh viện cấp cứu, tội phạm tình nghi bị thương nhẹ cũng được đưa vào bệnh viện rồi."

"Như vậy à..." Hơi hơi vuốt cằm, Sở Giản Hề ý bảo những cảnh sát khác thu thập chứng cớ cùng chụp ảnh hiện trường, bấy giờ ngoài cửa đã sớm bị vây đầy người.

"Người bị hại cùng tội phạm tình nghi có quan hệ gì?" Một bên nhìn động tác đồng sự, Sở Giản Hề một bên hỏi.

"Người bị hại là nữ chủ nhân nhà này tên gọi Trần Như Nam còn có muội muội của nàng là Trần Vân Hân, phạm tội tình nghi là trượng phu của nàng Vương Tiếu Bạc." Cảnh sát thân mình thẳng tắp, "Hung khí là một thanh thái đao."

Lại gật gật đầu, quét mắt qua những người vây xem, Sở Giản Hề đi ra cửa hỏi, "Xin hỏi, có ai nhận thức gia đình này không?"

Trong đám người có mấy người lập tức đem tầm mắt quẳng đến trước mặt một lão nhân tóc trắng xoá, Sở Giản Hề đi qua, thực lễ phép nói, "Vị bà bà này, có thể hỏi ngài một chút tình huống ở đây được không?"

"Có thể a... Khụ khụ..." Lão nhân ho khan vài tiếng, gật đầu, "Cảnh quan muốn ở chỗ này hỏi sao? Nhà của lão ngay tại cách vách."

"Vậy sang nhà của bà bà đi." Sở Giản Hề vừa nói lại vừa quét mắt qua đoàn người vây xem, "Còn có vị nào biết tình huống trong nhà này không, phiền toái cùng tôi tiến vào một chút được chứ?"

Lại là một trận im lặng diễn ra, tiếp theo có một nữ nhân trung niên, cả người có chút buồn bã lên tiếng, "Cảnh quan, tôi cũng nhận thức bọn họ."

"Tốt." Sở Giản Hề gật gật đầu, mang theo nữ nhân cùng bà lão tiến vào căn nhà cách vách, một cô gái trẻ tuổi gặp các nàng tiến vào liền vội vàng châm trà cho các nàng.

"Cám ơn." Sở Giản Hề tiếp nhận trà, nói cảm tạ xong đem chén trà phóng bên cạnh, thanh âm kiên nhẫn, "Bà bà, bà ở nơi này đã bao lâu rồi?"

"Lão a... Ở nơi này cũng đã năm sáu chục năm rồi..." Lão nhân thở dài một tiếng, "Hai đứa trẻ cách vách là lão từ nhỏ xem đến lớn."

"Hai đứa trẻ cách vách?" Sở Giản Hề hơi kinh ngạc, "Là hai tỷ muội Trần gia sao?"

"Đúng vậy a..." Lão nhân lại thở dài một tiếng, "Hai đứa bé kia thật đáng thương a, ba ba đi theo nữ nhân khác, mẹ lại bệnh chết... Ai~... Lúc đại a đầu gả cho Vương gia tiểu tử chúng ta đều thay nàng cao hứng, không nghĩ tới... Khụ khụ..."

Lắc đầu, lão nhân ho khan vài tiếng, cô gái trẻ tuổi vẫn luôn ngồi ở bên cạnh vội vàng bưng trà đưa cho bà lão, "Nãi nãi, ngài đừng kích động."

Uống ngụm trà, lão nhân hốc mắt hơi đỏ lên, "Hai nha đầu kia đều ngoan cả, đại a đầu vẫn luôn rất chiếu cố tiểu nha đầu, tiểu nha đầu cũng rất nghe lời nàng, hiện tại, cũng không biết tình huống thế nào..."

Sở Giản Hề giờ phút này hơi chút sững sờ, phụ mẫu nàng cũng là sớm qua đời, là Sở Nguyệt Xuất đem nàng cùng Sở Lục Y nuôi lớn, tình huống như vậy cùng Trần gia hai tỷ muội gần như tương tự.

"Nãi nãi, ngài yên tâm đi, Như Nam tỷ tỷ các nàng nhất định sẽ không có chuyện gì." Hốc mắt cô gái cũng có chút đỏ lên, dùng thanh âm run rẩy an ủi nãi nãi của mình, "Ngài đừng quá lo lắng, bác sĩ nói ngài không thể kích động..."

Lão nhân lắc đầu, "Cảnh quan a, ngài nhất định phải phán Vương gia tiểu tử kia tội thật nặng vào, nhà cũng là của Như Nam, tiền mua gia dụng cũng là đều do Như Nam cùng Vân Hân hai nha đầu bỏ ra, kết quả, hắn còn..."

" Bà bà yên tâm đi, chờ sự tình được điều tra rõ ràng sẽ trả lại công đạo cho các nàng." Cán cân trong lòng sớm đã khuynh theo bên hai tỷ muội Trần gia, Sở Giản Hề lộ ra diễn cảm kiên quyết mà gật đầu, nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Bà bà, Vương Tiếu Bạc bình thường cùng tỷ muội Trần gia quan hệ như thế nào?"

"Này..." Bà lão há to mồm đang muốn nói chuyện thì một bên nữ nhân trung niên vốn vẫn luôn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng, "Này thì tôi biết, Như Nam cùng Vương Tiếu Bạc quan hệ thoạt nhìn cũng bình thường thôi, nhưng Vân Hân lại rất chán ghét Vương Tiếu Bạc."

"Như vậy a..." Sở Giản Hề vừa nghe vừa trên sổ ghi chép kỹ, nói tiếp, "Vậy bác có biết vì sao Trần Vân Hân lại chán ghét Vương Tiếu Bạc đến vậy không?"

"Này thì tôi không biết." Nữ nhân lắc đầu, "Bất quá nghe nói Như Nam cùng Vương Tiếu Bạc là bạn đại học."

"Ân, tốt lắm." Sở Giản Hề gật đầu, ghi chép xong sau đó lại hỏi thêm một vài vấn đề nữa, lúc này mới đứng lên nói lời tạm biệt với mấy người họ, "Cám ơn các vị đã phối hợp, nếu có gì khác cần hỏi có thể tôi sẽ còn tới quấy rầy."

"Tốt." Mấy người cũng đứng lên, lão nhân lại mở miệng nói, "Cảnh quan, lão có thể nhìn xem Như Nam các nàng không?"

"Có thể." Sở Giản Hề gật gật đầu, "Cháu hiện tại cũng cần đi qua bệnh viện, nếu nguyện ý có thể đưa các vị đi một đoạn đường."

"Đa tạ cảnh quan..." Lão nhân run rẩy nói xong, cô gái vội vàng đỡ lấy bà lão, "Nãi nãi, để con đi xem Như Nam tỷ tỷ cho, ngài ở nhà nghỉ ngơi đi..."

"Không được, bà lo lắng." Chuyện như vậy Sở Giản Hề cũng không biết nên xử lý như thế nào, đối với mấy người này gật gật đầu đi ra cửa nhìn xem tình huống hiện trường bên kia, thấy các đồng nghiệp đã đem việc làm xong lúc này mới trở lại, "Chúng ta hiện tại cần đi bệnh viện, không biết các vị thương lượng như thế nào."

Cô gái trẻ vội vàng nói, "Tôi đi."

"Ân."

Nhường đồng sự khoa xét nghiệm về cục cảnh sát trước, Sở Giản Hề ngồi trên xe cảnh sát, tính cả cô gái trẻ, còn có thêm hai đồng sự nữa chạy tới bệnh viện.

Trong bệnh viện có hai cảnh sát coi chừng giùm, Sở Giản Hề vừa đến ngay lập tức hỏi tình huống hiện tại, một nữ cảnh sát trong đó liền nói, "Trần Như Nam tổn thương so ra nặng nhất, bây giờ còn đang cấp cứu, Trần Vân Hân đã muốn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, bất quá còn chưa tỉnh."

"Kia Vương Tiếu Bạc thì sao?" Diễn cảm thật nghiêm túc, Sở Giản Hề hỏi.

"Cái ót bị bình hoa đập tổn thương, vẫn còn đang hôn mê." Nam cảnh sát tiếp lời.

"Đều bị hôn mê a..." Sở Giản Hề nhăn lại mi, nghĩ một chút lại nói, "Có thân thuộc tới không?"

"Có, mẹ Vương Tiếu Bạc." Nữ cảnh nhăn mày, sắc mặt có chút nhục nhã, nữ nhân kia hiện tại ở trong phòng bệnh Vương Tiếu Bạc.

"Ân, tôi biết rồi." Hướng tới phòng bệnh Vương Tiếu Bạc, Sở Giản Hề mới vừa bước vào liền chứng kiến một nữ nhân ước chừng hơn năm mươi tuổi đang ngồi ở bên giường lau nước mắt, tựa hồ nghe được thanh âm mà xoay đầu lại, nhìn thấy cảnh sát, lập tức bổ nhào qua, "Cảnh quan a, Tiểu Bạc nhà tôi không có khả năng giết người, các vị cần tra rõ ràng a..."

Sở Giản Hề lúc này mới biết vì sao vừa rồi sắc mặt của đồng nghiệp mình khó coi như vậy, thở dài, nâng nữ nhân dậy, "Chuyện này chúng tôi sẽ tra rõ ràng."

Lại đi qua hỏi thăm bác sĩ tình huống của Vương Tiếu Bạc, bấy giờ Sở Giản Hề mới mang người rời khỏi phòng bệnh, cùng mấy đồng sự thương lượng xong, xoay người đối với cô gái trẻ cùng mình đến đây nói, "Trước mắt vụ án này chỉ có thể như vậy, hiện tại chúng tôi phải về cục cảnh sát, cô muốn ở lại bệnh viện hay là..."

Cô gái do dự nói, "Cảnh quan, tôi có thể ở lại chờ xem tình trạng của Như Nam tỷ tỷ được không?"

"Có thể." Sở Giản Hề gật gật đầu, nghĩ ngợi một chút, "Đồng sự của tôi cũng sẽ ở lại chờ xem kết quả, đến lúc đó nếu cô cần, có thể để bọn họ đưa cô trở về."

"Tốt, đa tạ cảnh quan."

"Ân." Sở Giản Hề vừa muốn đi, chợt nghe cô bé kia lần nữa mở miệng, "Cảnh quan!"

Xoay người, có chút nghi hoặc, "Như thế nào?"

"Tôi... Không... Không có việc gì." Cô gái muốn nói lại thôi, lắc đầu, "Cảnh quan đi hảo."

Nhăn mi, mẫn cảm nhận ra cô gái này có chỗ không đúng, Sở Giản Hề cũng không ép hỏi mà rời đi bệnh viện trở về cục cảnh sát, đem tư liệu viết ra rõ ràng, lại cùng mấy đồng sự thảo luận, lúc này mới tính toán về nhà.

"Sở đội, cô buổi tối cũng còn chưa ăn đi, cùng đi ăn khuya nhé." Mới định rời khỏi cục cảnh sát liền bị người gọi lại, Sở Giản Hề chần chờ một chút, vẫn là lắc đầu, "Không được, trong nhà đã làm tốt đồ ăn khuya rồi."

"Có tỷ tỷ thật tốt a..." Người trong cảnh cục cũng không biết Sở Nguyệt Xuất đã đi Mĩ Quốc, cười trêu chọc Sở Giản Hề. Sở Giản Hề cũng không giải thích, phất phất tay tạm biệt, vội vàng chạy về nhà.

Trong khoảng thời gian này, mỗi lúc trời tối nàng đều mong đợi được ở nhà cùng Sở Lục Y, hai người sẽ cùng xem TV, cùng nói chuyện phiếm và ăn đồ ăn vặt, ngẫu nhiên còn đi tản bộ ngao du phố xá với nhau, thế mà đêm nay lại trì hoãn trở về, liền sẽ luôn cảm thấy trong lòng nôn nóng không thôi.

Thẳng đến lúc mở ra cửa chính, chứng kiến trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng thì cái loại nôn nóng này mới chậm rãi tản đi. Sở Giản Hề thay giày bước vào cửa, không thấy Sở Lục Y, cảm thấy không khỏi có chút thất vọng, chưa từng nghĩ rằng, mới đi vài bước liền thấy Sở Lục Y mặc váy ngủ, chân trần trụi cuộn tròn trên ghế salon ngủ say sưa.

Phóng nhẹ cước bộ đi qua, Sở Giản Hề cúi đầu nhìn Sở Lục Y đang ngủ say, ngay cả chính mình cũng không ý thức được, hầu như cả đêm nay bản thân vẫn luôn không thèm nở nụ cười, giờ phút này đây, trên mặt lại đang tràn ra một nụ cười yếu ớt, có vẻ dị thường ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.