Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 112



"Tiểu Hề, sao giọng nói nghe kỳ quá vậy?" Sở Nguyệt Xuất canh thời gian lại gọi điện về cho Sở Giản Hề, lúc này Sở Giản Hề đang trốn trong phòng làm việc của mình, bởi vì tạm thời không có chuyện gì làm nên chỉ có thể lén lút đọc tiểu thuyết Sở Lục Y bắt nàng xem.

Hảo... Thật kỳ quái, tiểu thuyết hiện nay đều là như vậy sao?

Nhìn thấy trong tiểu thuyết đối với tình cảm tỷ muội rất là... hầu như đã muốn tới giai đoạn nên làm chuyện gì kia, Sở Giản Hề đang mặt đỏ tai hồng, chợt nhận được cuộc gọi tỷ tỷ gọi tới, nhất thời có một trận bối rối cùng luống cuống, "Tỷ... Tỷ tỷ?"

"Có phải là bị cảm hay không?" Sở Nguyệt Xuất đương nhiên không biết hai muội muội mình xuất hiện trạng huống mà đối với nàng mà nói, là không thể tưởng tượng nổi càng thêm không thể tưởng tượng nổi, lúc này chỉ một tâm lo lắng thân thể muội muội có vấn đề.

"Không có..." Sở Giản Hề ho khan một tiếng, "Tỷ, làm sao lúc này chị lại gọi điện thoại cho em nha, chị bên kia không phải đã là đêm khuya sao?"

"Chưa ngủ, nhìn thời gian hẳn bên kia đang giữa trưa liền lấy điện thoại gọi cho tụi em." Sở Nguyệt Xuất ôn nhu nói, "Chị nghe em ho khan, có phải bị bệnh không?"

"A... Không có..." Sở Giản Hề vừa nghe ngữ khí tỷ tỷ liền biết nàng lo lắng, vội vàng giải thích, "Vừa rồi chỉ là hạ giọng mà thôi, tỷ tỷ đừng lo lắng."

"Ân, chị đi vắng, hai đứa phải chiếu cố bản thân kỹ lưỡng vào." Sở Nguyệt Xuất nhu lên tiếng nói, "Tiểu Y đâu, em ấy ngủ?"

"Em..." Sở Giản Hề lập tức không biết nên giải thích với tỷ tỷ ra sao.

Từ ngày đó trở đi, nàng cùng Sở Lục Y đã muốn hai ba ngày không nói gì với nhau, giữa trưa nàng cũng không về nhà ăn cơm.

"Làm sao vậy?" Lông mày nhíu lại, tiếng nói Sở Nguyệt Xuất có chút đáng sợ, "Tiểu Hề, em có việc giấu giếm chị?"

"Em..." Sở Giản Hề một tay nắm di động, một tay cầm lấy góc bàn, "Tỷ..."

"Chẳng lẽ... cãi nhau với Tiểu Y?" Sở Nguyệt Xuất suy đoán, lại bác bỏ ý nghĩ của mình, "Không có khả năng... em vẫn luôn đều nhường nhịn Tiểu Y mà."

"Em..." Sở Giản Hề cúi đầu, thanh âm cũng hạ thấp, "Tỷ, không có gì."

Nàng làm sao có thể cùng tỷ tỷ nói ra, chẳng lẽ nói cho tỷ tỷ biết nàng cùng Tiểu Y bởi vì đã yêu nhau mà đang thống khổ sao?

Tỷ tỷ nhất định sẽ bị các nàng hù đến a...

Cắn cắn môi, Sở Giản Hề quyết định vẫn là giấu giếm tỷ tỷ, vì thế lại nói, "Hôm nay trong cục có chút việc, em không về nhà... Tỷ, chị yên tâm đi, em cùng Tiểu Y không có chuyện gì."

"Ân, vậy thì tốt rồi." Sở Nguyệt Xuất lúc này mới gật gật đầu, phục lại liễm mi, "Nếu thực có chuyện gì, không được gạt chị, biết không?"

"Hảo..." Sở Giản Hề có chút gian nan đáp ứng.

"Ân, vậy em vội công tác đi." Sở Nguyệt Xuất lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Chị gọi điện cho Tiểu Y."

"Hảo, tỷ, chiếu cố tốt chính mình." Sở Giản Hề cũng nhẹ nhàng thở ra nói.

"Ân." Cúp điện thoại, Sở Nguyệt Xuất nghĩ nghĩ, gọi cho Sở Lục Y, lúc tiếp thông liền nhân tiện nói, "Tiểu Y, em cùng Tiểu Hề làm sao vậy?"

Sở Lục Y hãy còn đang ngồi ở trên giường của mình, từng quyền từng quyền đánh vào bụng A Ly, nhận điện thoại Sở Nguyệt Xuất rõ ràng sửng sốt, tiếp sau đó vừa nghe lời nói mang theo ngữ khí nghiêm khắc của chị mình, nhất thời có chút mộng.

"Tiểu Y? Hai đứa em cãi nhau có phải hay không?" Vừa nghe Sở Lục Y bên kia cũng không động tĩnh, Sở Nguyệt Xuất liền biết chuyện khẳng định không được bình thường, thở dài, "Lớn như vậy rồi, hai đứa em a..."

Nghe Sở Nguyệt Xuất nói như vậy, Sở Lục Y hơi yên lòng.

Nàng còn tưởng rằng tỷ tỷ từ chỗ đầu gỗ nghe ra điều gì, ra mòi hẳn là không có.

Thả lỏng thân thể căng thẳng, Sở Lục Y miễn cưỡng cười cười, "Tỷ, không có gì, tụi em giỡn thôi."

Rõ ràng cảm giác hai muội muội mình trong đó thực không đúng cho lắm, nhưng nghe hai người đều không muốn nói với mình, mày Sở Nguyệt Xuất liễm càng chặt hơn, sau một lúc lâu đành thở dài, "Hai đứa nhỏ này, chị mới lại Mĩ Quốc không bao lâu, cũng không biết giấu giếm chị cái gì."

Sở Lục Y thầm nói tự nhiên là cần gạt chị rồi, trên mặt vẫn duy trì ngữ khí thập phần trấn định, "Tỷ, chị đừng nghĩ lung tung, em cùng Sở Giản Hề đều thật biết điều."

Sở Nguyệt Xuất lắc đầu, "Hai đứa thật sự biết điều sao?"

"Thật sự..." Sở Lục Y mềm lên ngữ khí làm nũng, "Tỷ, chị cứ yên tâm đi, hảo hảo chiếu cố Ngôn lão sư, hì hì..."

Bị muội muội mang theo ngữ khí trêu ghẹo khiến mặt ửng hồng lên, Sở Nguyệt Xuất cũng có chút ngượng ngùng, "Tiểu hài tử, nói gì bậy vậy..."

"Hắc hắc, tỷ, em cũng không thể cùng Ngôn lão sư nói vào câu ư?" Thấy lực chú ý của tỷ tỷ chuyển khai không còn rối rắm mình với Sở Giản Hề nữa, Sở Lục Y lại tiếp tục nói, "Tụi em đều nhớ nàng."

"Ha ha, tốt." Sở Nguyệt Xuất bị nàng chọc cười, quay đầu, mắt nhìn người đang nằm ở trên giường mở to hai mắt nhìn mình, chuyển qua đi sờ sờ bên má nàng, "Tiểu Y muốn nói chuyện với em."

"Nha..." Chớp chớp mắt, ngoan ngoãn tiếp nhận di động, Ngôn Du đưa điện thoại phóng tới bên tai, "Tiểu Y đồng học..."

"Đồng học cái gì đồng học a!" Sở Lục Y vừa nghe đến ngữ khí Ngôn Du mang theo điểm vô tội, lập tức đã nghĩ đến một con thỏ nhỏ manh* hề hề đáng thương nhìn mình, nhịn không được liếc mắt, " Kêu một tiếng "em vợ" nghe chút đi."

*(cực kỳ) dễ thương

"Hơ..." Ngôn Du mặt lập tức đỏ, mắt lén lút nhìn Sở Nguyệt Xuất đang mỉm cười nhìn mình, bên tai hơi hơi nóng lên, "Em vợ..."

"..." Sở Nguyệt Xuất mặt cũng đỏ.

Tiểu Y thật sự là... Như thế nào nhường Tiểu Du nói... Nói lời này...

Sở Nguyệt Xuất có chút ngượng ngùng liếc Ngôn Du vốn đang liếc trộm mình, chịu đựng xấu hổ, từ trong tay nàng cầm qua di động, "Tiểu Y, em..."

"Hì hì, thanh âm tỷ tỷ hảo thẹn thùng..." Sở Lục Y cười đùa nói, "Tỷ tỷ ở Mĩ Quốc nhất định thực hạnh phúc đi."

Khi nói lời này, Sở Lục Y nhưng thật ra rất hâm mộ tỷ tỷ của mình.

Kể từ khi biết chân tướng sự việc của Bạch Hiểu An đến nay, Sở Lục Y trừ bỏ cảm khái Ngôn Du bên ngoài thật sự đủ khờ khạo, thì cũng rất hâm mộ nàng đối với tỷ tỷ mình giữ gìn.

Nếu là Sở Giản Hề... Tuy nói, đích thị cũng sẽ che chở mình, chính là, Sở Giản Hề nhất định sẽ cho là đang che chở muội muội đi.

Trong miệng mặc dù đang trêu đùa tỷ tỷ, nhưng ánh mắt Sở Lục Y lại có chút ảm đạm.

Đoạn thời gian này Sở Giản Hề trốn tránh mình nàng đều nhìn trong mắt, cũng không biết nàng để Sở Giản Hề xem tỷ muội văn, Sở Giản Hề có xem hay không... A, đầu gỗ không chỉ chậm chạp, vẫn còn rất cố chấp...

Có lẽ cả đời này, hai nàng đều không có khả năng a.

Nếu là như vậy, cũng tốt, dù sao mấy ngày nữa muốn viết giấy chọn trường đại học rồi, nếu... Nếu còn như thế này, dứt khoát liền đi tới một trường đại học cách xa nơi này một chút, có lẽ chỉ có rời xa mới có thể để phần cảm tình này chậm rãi phai nhạt đi.

Nếu không... để nàng thấy Sở Giản Hề yêu thích một người khác, cùng người khác cùng một chỗ, nhất định sẽ rất rất đau a.

Dũng cảm nhiều năm như vậy, làm tất cả biện pháp dụ bắt Sở Giản Hề cũng nhiều năm như vậy, chung quy vẫn không thu hoạch được gì.

Duy nhất may mắn chính là, tỷ tỷ cùng Ngôn Du cùng một chỗ, thực hạnh phúc.

Sở Nguyệt Xuất nghe muội muội mang theo điểm hâm mộ nói, quay đầu nhìn Ngôn Du, đôi con ngươi đen láy lóe lên nhìn mình, khóe môi nổi lên một nét thoáng cười yếu ớt, "Tiểu Y, sau này cũng sẽ tìm được một người như vậy."

"Ân..." Sở Lục Y nhẹ giọng đáp, tinh thần hốt hoảng nhìn A Ly bên cạnh, nhịn xuống xúc động rơi lệ, "Tỷ... Thích một người, là không nhất định phải chiếm được nàng đi?"

"Tiểu Y?" Vẫn là lần đầu tiên nghe được tiểu muội vốn quật cường độc lập đi hỏi mình chuyện như vậy, Sở Nguyệt Xuất rõ ràng ngu ngơ vài giây, thật lâu sau, "Là có người thích rồi?"

"Ha ha... Không có gì, chính là bỗng nhiên đối với tình yêu có chút nghi hoặc." Sở Lục Y hồi thần, cũng biết bỗng nhiên mình hỏi như vậy không đúng, vội vàng sửa lời, "Tỷ, chị chừng nào thì muốn về nước a?"

"Chị..." Sở Nguyệt Xuất do dự, mắt lại nhìn Ngôn Du, "Có thể không nhanh như vậy, đúng rồi, thành tích thi vào trường đại học ngày mốt sẽ có đi, đến lúc đó nhìn xem thành tích, chúng ta liền thảo luận sẽ đi báo danh đại học nào... Tiểu Y hiện tại có nghĩ tới đại học không?"

Sở Lục Y trầm mặc một lát, trong thanh âm lộ ra tia mỏi mệt, "Em không biết... Đến lúc đó nhìn xem thành tích đi..."

"Ân, cũng được." Sở Nguyệt Xuất gật gật đầu, "Chị tin tưởng Tiểu Y."

"Ân ân, đa tạ tỷ tỷ." Sở Lục Y cố chấp xả ra tươi cười, "Tỷ, chị mau ngủ đi, Mĩ Quốc bên kia đã muộn rồi."

"Ân, hai đứa em không được giận dỗi nữa, biết không?" Sở Nguyệt Xuất ra vẻ nghiêm túc nói, "Có chuyện gì liền nói với chị."

"Được rồi, đã biết... Tỷ tỷ hiện tại cần gấp nhất chính là chiếu cố tốt Ngôn lão sư... Hì hì, em cảm thấy Ngôn lão sư so với em cùng Sở Giản Hề còn cần tỷ tỷ hơn nha..."

"Tiểu Y..." Sở Nguyệt Xuất có chút oán trách kêu muội muội một tiếng, tiếp theo mới cùng muội muội cáo từ cúp điện thoại. Mới để điện thoại xuống, Ngôn Du liền hướng trong lòng nàng đánh tới, ôm lấy nàng, đầu chôn đến trong lòng nàng không nói lời nào.

"Làm sao vậy?" Sở Nguyệt Xuất nhẹ vỗ về cái ót của nàng, có chút kinh ngạc.

"Em nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy nên nói với chị..." Ngôn Du từ trong lòng nàng ngẩng đầu, trong con ngươi lóe ra tia khác thường, "Tuy rằng... em không biết chị sẽ nghĩ như thế nào..."

"Ân..." Đã nhiều ngày các nàng tuy rằng vẫn như trước bình thản ngọt ngào, chính là giữa hai người lại xuất hiện một ít ngăn cách, các nàng đều có thể cảm giác được. Sở Nguyệt Xuất sờ sờ mặt nàng, "Hảo, em nói, chị nghe."

"Em... Quả thật... Đạo sư nói lý do không thể đi kia, ngay từ đầu không phải Sở lão sư..." Ngôn Du cúi đầu, nhẹ tay kéo nhẹ lên mền, "Là tỷ tỷ..."

Ngẩn người, tiếp theo ôn nhu cười, Sở Nguyệt Xuất đem nàng ôm chặt, "Đứa nhỏ này, để ý tỷ tỷ như vậy, thực ngoan đâu."

"Không phải..." Ngôn Du theo nàng trong lòng tránh ra, vẻ mặt thành thật, "Trước kia, em yêu tỷ tỷ."

Sở Nguyệt Xuất ngẩn ra, nhìn Ngôn Du xem ra tràn ngập nhận chân, tâm xoay mình khiêu mau vài phần.

"Chính là, giống như yêu chị, lén lút, yêu tỷ tỷ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.