"Cô!" Trần Vân Hân lại một lần đứng lên, "Cô có bệnh a!"
Sở Giản Hề không có bất kỳ phản ứng nào, mà là yên lặng nhìn Trần Như Nam, chờ câu trả lời của nàng.
Trần Như Nam không tránh né chút nào, cùng nàng đối diện, thân ra tay nắm chặt tay Trần Vân Hân, thanh âm bình tĩnh, "Tiểu Hân, ngồi xuống."
"Tỷ!" Trần Vân Hân hô Trần Như Nam một tiếng, rất quật cường đứng đó, "Chị làm gì để ý cô ta a!"
"Ngồi xuống." Trần Như Nam nhìn nàng một cái, thản nhiên nói.
"Tỷ..." Trần Vân Hân rất không minh bạch, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt tỷ tỷ, vẫn là lựa chọn ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Sở cảnh quan... A..." Thấy muội muội nghe lời lại ngồi xuống, Trần Như Nam hơi hơi vuốt cằm, ngón tay ngoéo một ngón tay muội muội, giống như lơ đãng nói, "Sở cảnh quan hỏi vấn đề như vậy, cùng vụ án có quan hệ sao?"
"Không quan hệ." Sở Giản Hề trực tiếp đáp, "Vụ án đã muốn kết thúc, cho nên hai người có đáp lại tôi hay không đều giống nhau, nếu không có phương tiện thì..."
"Cảnh quan là đang làm tóm tắt nội dung vụ án mê hoặc đi." Ôm lấy ngón tay Trần Vân Hân, tay chụp lên tay có chút lạnh lẽo, Trần Như Nam dường như muốn làm yên lòng muội muội đang xem ra rất nôn nóng bất an, một lần nữa nhìn về phía Sở Giản Hề, "Tôi nhưng sẽ nói cho cô biết tình hình thực tế ngày đó."
"Tỷ..." Trần Vân Hân rất khiếp sợ nhìn nàng.
"Em không phải nói yêu nhau không có gì phải sợ hãi sao?" Trần Như Nam con ngươi hàm chứa ý cười chống lại đôi mắt Trần Vân Hân, tiếng nói mềm nhẹ, "Vẫn là, sợ?"
"Không có!" Trần Vân Hân lập tức phủ nhận, "Em là lo lắng cô ta đối với tỷ tỷ chị..."
"Chị tin tưởng Sở cảnh quan." Trần Như Nam bây giờ là tổng giám đốc của một công ty lớn, đối với phương diện nhìn người này vẫn thực tự tin, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Sở Giản Hề, "Sở cảnh quan nhất định sẽ nói thì làm được... Hơn nữa, chị tin tưởng Sở cảnh quan nhất định là vì việc tư mà làm."
Vẻ mặt bị kiềm hãm, Sở Giản Hề chống lại đôi mắt xinh đẹp giống như có thể nhìn thấu hết thảy kia, có chút khẩn trương nắm quyền, chính là nghĩ đến lời Trần Như Nam vừa mới nói, dùng sức gật gật đầu, "Đúng vậy, tôi là vì việc tư."
Việc tư?
Trần Vân Hân lúc này rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, trừng to mắt đánh giá Sở Giản Hề, âm thầm ở trong lòng tự hỏi sẽ có sự tình gì liên quan tới hai tỷ muội mình.
"Kỳ thật, đều là lỗi của tôi." Trần Như Nam hạ xuống mi mắt, nhìn chằm chằm cái mền trắng tinh trước mặt, "Tôi cùng Tiểu Hân sống dựa vào nhau nhiều năm như vậy, đến hai năm trước Tiểu Hân tốt nghiệp đại học, bởi vì một ít nguyên nhân, tôi phát hiện em ấy là thích tôi... Đương nhiên, không phải cái loại tỷ muội thích nhau... Tôi nghĩ, Sở cảnh quan hẳn là hiểu được ý của tôi."
Sở Giản Hề trầm mặc một lát, dùng sức gật đầu.
"A, nói đến cũng buồn cười, tôi lúc ấy lập tức hoảng tay hoảng chân né Tiểu Hân một thời gian, cũng biết không rõ ý nghĩ của chính mình... Chính là cảm thấy như vậy là không đúng, lại vừa khéo Vương Tiếu Bạc thỉnh cầu tôi làm bạn gái hắn, tôi đáp ứng." Nhớ tới chính mình ngay lúc đó luống cuống, Trần Như Nam lắc đầu, trong thanh âm mang theo tia bất đắc dĩ, "Trốn tránh tóm lại là vô dụng, coi như tôi sau lại cùng Vương Tiếu Bạc kết hôn, cái loại cảm tình này giữa tôi cùng Tiểu Hân... Không phải cứ như vậy có thể biến mất..."
Nhìn thấy vẻ mặt Trần Vân Hân cùng Trần Như Nam hoàn toàn bất đồng, đó là vẻ mặt mang theo điểm căm giận lại dẫn theo hối hận, Sở Giản Hề gật đầu, không nói gì.
"Khi kết hôn, đối với Vương Tiếu Bạc không có cảm tình, tôi cũng không muốn cứ như vậy đem thân mình giao cho hắn... Kỳ thật dạng tổn thương ba người thế này... Tôi cùng Tiểu Hân đều rất thống khổ, Vương Tiếu Bạc với ta thì rất bất mãn..." Trần Như Nam chuyển khai tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tay bị Trần Vân Hân gắt gao nắm, vốn là trắng nõn da thịt càng thêm vài phần tái nhợt.
"Ngày đó, tôi uống rượu... Tiểu Hân cũng uống say... Kết quả..." Vi cắn cắn môi dưới, Trần Như Nam xem như nói không được nữa, trên khuôn mặt trắng noãn lộ ra một tia ửng đỏ.
Trên mặt Trần Vân Hân cũng đồng dạng lộ ra ửng đỏ, tiếp lời tỷ tỷ, ngữ khí lại mang theo vẻ đắc ý, "Dù sao tỷ tỷ vẫn là người của tôi."
Trần Như Nam quay đầu, oán trách liếc nhìn nàng một cái, lại lần nữa nhìn về phía Sở Giản Hề, "Ngày hôm sau, Vương Tiếu Bạc đi công tác trở về, vừa hay nhìn thấy hai chúng tôi... Ân... Có lẽ là một ít hình ảnh thân mật bị hắn thấy được... Hắn vốn đối với tôi bất mãn, lập tức liền..."
Dừng một chút, Trần Như Nam nắm chặt tay Trần Vân Hân, "Là lỗi của tôi, tôi vẫn cảm thấy chính mình thực có lỗi với Vương Tiếu Bạc."
"Cho nên khi đó Vương Tiếu Bạc liền đi phòng bếp cầm đao muốn giết hai người?" Sở Giản Hề nhìn hai người, suy đoán hỏi.
"Không phải." Trần Vân Hân thấy tỷ tỷ gật đầu, mở miệng nói, "Đúng là hắn muốn giết tôi, nhưng là tỷ tỷ thay tôi cản một đao kia, một phen dây dưa sau tôi cũng bị thương, may mắn Tiểu Lâm vừa lúc tới nhà tôi bảo chúng tôi qua ăn cơm."
Tiểu Lâm là cô gái trẻ tuổi ở cách vách Trần gia.
Nói đến đây, thanh âm Trần Vân Hân vẫn là run rẩy lên, hiển nhiên cho đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.
"Tôi hiểu được." Sở Giản Hề gật gật đầu, hạ xuống mi mắt, trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại.
Hồi lâu sau, Sở Giản Hề một lần nữa ngẩng đầu nhìn hai tỷ muội, "Hai người hiện tại... Cùng một chỗ?"
Trần Vân Hân không trả lời, mà là quay đầu nhìn sang Trần Như Nam, Trần Như Nam buồn cười liếc nàng một cái, gật gật đầu, "Sở cảnh quan hẳn nên minh bạch."
"Hai người... hai người là thân tỷ muội..." Nghi hoặc lớn nhất trong lòng Sở Giản Hề chợt buột miệng mà ra, Trần Vân Hân biến sắc, trừng mắt liếc nàng một cái sau có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Trần Như Nam, sợ nàng còn nói ra cái gì làm cho mình thương tâm.
Trần Như Nam mỉm cười, tay kéo qua tay Trần Vân Hân, nắm ở trong tay, đầu ngón tay của một tay kia thì ở trên đầu nhẹ nhàng vẽ phác thảo lên, "Thích liền là thích, yêu nhau cũng là yêu nhau, không có biện pháp."
"Tỷ..." Trần Vân Hân có chút cảm động nhìn Trần Như Nam, trong đôi mắt xinh đẹp lóe ra một chút chất lỏng trong suốt, đúng là cảm động đến khóc.
"Nha đầu ngốc, đều đã hảo vài ngày, em còn chưa tin chị sao?" Trần Như Nam đau lòng nói, nâng tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Trần Vân Hân, "Chị sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa."
"Ân!" Trần Vân Hân dùng sức gật đầu, ôm lấy Trần Như Nam, "Tỷ, em yêu chị."
"Sở cảnh quan còn ở đây, cũng không sợ nàng chê cười sao." Trần Như Nam miệng nói xong, tay cũng rất sủng ái ở trên lưng Trần Vân Hân nhẹ vỗ về.
Sở Giản Hề nhìn thấy bộ dáng hai người ngọt như mật, miễn cưỡng xả ra tươi cười, "Nếu sự tình đã muốn hiểu rõ, tôi đây không quấy rầy nữa."
Đứng lên, Sở Giản Hề đối với hai người nghe tách ra nhìn về phía mình nói, "Hai người yên tâm, cuộc nói chuyện ngày hôm nay, nhất định không có người thứ tư biết."
"Đa tạ Sở cảnh quan." Trần Như Nam đối với Sở Giản Hề cười cười, "Tôi nghĩ, đây là tôi thiếu Sở cảnh quan một lời giải thích."
Coi nàng nhiều năm qua lịch duyệt, làm sao có thể không biết Sở Giản Hề kỳ thật thầm là giúp đỡ các nàng rất nhiều.
"Ân, vậy tôi đi trước."
"Sở cảnh quan..." Chứng kiến Sở Giản Hề chạy tới cửa, Trần Như Nam bỗng nhiên kêu nàng một tiếng.
"Ân?" Xoay người, trên mặt nghi hoặc, Sở Giản Hề không hiểu, Trần Vân Hân cũng là như thế.
"Nhân sinh trên đời bất quá mấy chục năm, Sở cảnh quan thoạt nhìn cũng không giống là người cổ hủ... Đừng làm khổ chính mình, cũng làm khổ người mình để ý nhất." Trần Như Nam "ý có điều chi" nói, "Sở cảnh quan đi hảo, có chuyện gì cứ việc tới tìm tôi cùng Tiểu Hân."
Sở Giản Hề giật mình, tiếp đó lại gật đầu, "Tốt, tái kiến."
"Tái kiến."
Nhìn thấy Sở Giản Hề mở cửa đi ra ngoài, Trần Vân Hân quay đầu xem tỷ tỷ mình, "Tỷ, làm sao chị cứ như vậy tín nhiệm người cảnh sát kia a, vạn nhất cô ta nói ra, chị..."
"Tiểu Hân, em còn không nhìn ra được sao?" Trần Như Nam mỉm cười rồi lắc đầu, "Không biết là, biểu tình trên mặt nàng, rất quen thuộc sao?"
"A?" Trần Vân Hân khó hiểu.
"A, chị trước kia chính là thường xuyên thấy đâu." Trần Như Nam trên mặt vẫn như trước là nụ cười thản nhiên, ý vị thâm trường nói, " Thời gian soi gương, thường xuyên chứng kiến."
"A?"
...........................
Từ trong bệnh viện đi ra đã là buổi chiều, Sở Giản Hề một đường chậm rãi đi tới, ở trên đường không ngừng tự hỏi lời Trần Như Nam nói, làm như nắm bắt được cái gì, rồi lại cảm thấy không đúng.
"Lục Y, bạn muốn báo danh đại học nào a?" Gần đến phụ cận cục cảnh sát, Sở Giản Hề chợt nghe cái tên quen thuộc nhất, dừng cước bộ, theo bản năng hướng tới thanh âm phương hướng nhìn qua.
Đó là một gian trà sữa, tới gần vị trí cửa ra vào là một đại nam hài thoạt nhìn thập phần sáng sủa, vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời mang theo điểm lấy lòng đang nói chuyện với nữ hài tử ngồi đối diện.
Cô bé kia quay lưng về phía Sở Giản Hề, Sở Giản Hề nhìn không thấy mặt của nàng, nhưng đối với nàng mà nói, tấm lưng kia hết sức quen thuộc.
Kia không phải là của muội muội nàng thì là của ai?
"Ân? Còn chưa có ý định..." Nam hài là bạn học cùng lớp với Sở Lục Y, từ kỳ nghỉ bắt đầu liền thường xuyên gọi điện thoại hẹn nàng ra ngoài, nàng mỗi lần đều cự tuyệt, duy hôm nay bởi vì ở nhà thực sự quá khó chịu, quá khó chấp nhận, lại mấy ngày không có gặp đến Sở Giản Hề... cho nên, mới đáp ứng nam hài, cùng nhau đến phụ cận cục cảnh sát, vốn có gian trà sữa thực nổi danh, thuận tiện... xem Sở Giản Hề – người hiếm hoi không thể thấy được.
Hoặc là... Từ từ có thể làm bộ như mua trà sữa thỉnh người trong cục cảnh sát uống, sau đó liền có thể gặp Sở Giản Hề cái tên đầu gỗ kia đây?
Sở Lục Y đang ở trong lòng nghĩ như thế, liền nghe nam hài kia hỏi, cắn ống hút liếc hắn một cái thuận miệng đáp.
"Bạn đánh giá thành tích không phải tốt lắm sao?" Nam hài không nghĩ tới nhận được đáp án như vậy, nhấp một hớp trà sữa, thử hỏi han, "Bạn định ra khỏi tỉnh sao?"
Nghe được vấn đề này, Sở Giản Hề dừng bước lại đứng bên ngoài lắng tai nghe, trong lòng nặng nề mà nhảy một chút.
Gần đây cứ rối rắm mãi, lại có thể đem chuyện điền nguyện vọng đại học sắp tới đây của Tiểu Y quên đi.
"Không nhất định." Sở Lục Y cứ thế hút lấy trà sữa, không chút để ý đáp lại, ở trong lòng yên lặng đếm Sở Giản Hề có bao nhiêu đồng sự.
"Vậy... Vậy lúc bạn viết nguyện vọng, có thể nói cho mình biết bạn điền trường nào không?" Nam hài khuôn mặt xem ra tuấn lãng anh tuấn giờ phút này đã thăng cái đỏ bừng, có chút ấp úng nói, "Mình... mình nghĩ... mình nghĩ cùng bạn điền giống nhau."
Ngoài cửa, Sở Giản Hề nhăn lại mi, trong con ngươi hiện lên một tia tức giận.
______________________
Ed: Tội nghiệp bé trai!!!! =))))))))) Em chịu khó làm bia đỡ đạn của hai má Y Hề đi, đóng góp vào công cuộc đưa người về dinh của bé Y ^o^ Hố hố hố~