Ngôn Du ở trong phòng làm việc ngủ say sưa, Ngôn Tĩnh lại ở trong nhà chờ đến sốt ruột.
Rõ ràng đã nói tiết thứ ba xong sẽ trở về nhà, nhưng khi nhìn thời gian chỉ sợ đã xong tiết thứ tư rồi đi, thế nhưng Ngôn Du vẫn còn chưa trở lại. Tuy rằng mơ hồ đoán được người kia cực kỳ mệt mỏi, chỉ sợ là còn ở trong trường nằm ngủ nhưng do đã trải qua chuyện ngày hôm qua mà Ngôn Tĩnh thực không có biện pháp tiếp tục bình tĩnh, lập tức cầm lấy di động bấm số Ngôn Du.
Buổi sáng trước khi xuất môn nàng đã đặc biệt phóng điện thoại di động vào túi quần của Ngôn Du.
Điện thoại đặt trong túi một lần lại một lần chấn động, Ngôn Du đang gục trên bàn ngủ say không khỏi cong lên cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt vẫn nhắm, tay lần mò trong túi lấy ra điện thoại, chuyển nhận, hàm hàm hồ hồ, “Uy...”
“Tiểu Du, em còn ở trường học sao?” Nghe được thanh âm mơ hồ kia, Ngôn Tĩnh mới dám buông tâm xuống, nhẹ nhàng thở ra, hỏi.
“Ân...” Ngôn Du một tay nắm di động, một tay ôm chặt gối nhỏ, thì thào đáp rất nhanh lại ngủ, di động cũng hai ba rơi xuống đất. Sở Nguyệt Xuất vừa quay đầu liền thấy một màn như vậy bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi qua nhặt di động lên, đầu bên kia tiếng Ngôn Tĩnh lo lắng hô Tiểu Du vừa lúc lọt vào tai, mắt nhìn người kia ngủ như chết liền trực tiếp đem điện thoại phóng bên tai, “Ngôn tiểu thư phải không?”
Ngôn Tĩnh bị một vài tiếng vang giòn làm cho sợ hãi, hô Ngôn Du mấy lần cũng không nghe được hồi âm, đang sốt ruột thì đột nhiên nghe được tiếng Sở Nguyệt Xuất, không khỏi sửng sốt, “Cô là... Ngày hôm qua...”
“Ân, là tôi, Sở Nguyệt Xuất.” Tay cầm điện thoại của Ngôn Du, vẻ mặt Sở Nguyệt Xuất vẫn giữ một dạng bình tĩnh lãnh đạm, “Nàng đang ngủ.”
“Nha... Như vậy...” Ngôn Tĩnh tâm lý lại nổi lên một loại cảm giác quái dị, nghe Sở Nguyệt Xuất nói xong có chút do dự, “Tốt lắm, tôi định chờ tan học qua đón nàng, nàng suốt cả đêm không ngủ.”
“Ân, tốt.” Sở Nguyệt Xuất đáp, nhìn Ngôn Du ngủ say không nhịn được lại hỏi thêm một câu, “Nàng thường xuyên như vậy lắm sao?”
“Đúng vậy a...” Ngôn Tĩnh thở dài, “Sớm nhất cũng là bốn giờ ngủ, khuyên như thế nào cũng đều không nghe, từng bị một lần mệt đến quỵ.”
Ngôn Du là từ năm hai bắt đầu ngày đêm đảo lộn, có đôi khi thậm chí hai mươi bốn giờ không ngủ không nghỉ, loại cách sống để thể lực hoàn toàn cạn kiệt này mời nàng bệnh nặng qua một lần, bị đưa vào bệnh viện nuôi nửa tháng mới có thể xuống giường, nhưng khỏe lại sau vẫn là bộ dáng như vậy, dạy mãi không sửa.
“Khó trách ban ngày cứ luôn buồn ngủ như vậy.” Sở Nguyệt Xuất nghe Ngôn Tĩnh nói xong liền cảm thấy thực đau lòng, tay vuốt ve sợi tóc của Ngôn Du, suy tư về phương thức làm sao có thể nhường Ngôn Du bỏ đi loại thói quen xấu này.
Có lẽ nhất thời hứng khởi bắt dạy bổ túc có thể khiến cho Ngôn Du dừng việc luôn thức nguyên đêm lại đi.
Cúp điện thoại, Sở Nguyệt Xuất đem điện thoại phóng tới trên bàn Ngôn Du, đi đến vị trí của mình ngồi xuống, cúi đầu có vẻ như đang nhìn sách giáo khoa trên bàn, nhưng trên thực tế lại đang lo lắng làm sao giúp Ngôn Du bỏ đi thói quen thức đêm kia.
Chính là nàng lại chưa từng nghĩ, nàng đối với Ngôn Du là có quan hệ gì và tại sao sẽ nghĩ muốn Ngôn Du bỏ thói quen xấu, thậm chí còn đau lòng nàng.
...
...
Tới gần giờ tan học, Ngôn Tĩnh đến, tiến vào văn phòng liền chứng kiến Ngôn Du gục xuống bàn ngủ, dưới đầu còn đệm thêm một cái gối nhỏ, không khỏi ngẩn ngơ.
Nàng nhớ rõ ngày hôm qua khi tìm được Ngôn Du liền không thấy cái bao của nàng đâu cho nên gối nhỏ cũng sẽ không còn, kia hiện tại... Cái này phải là..
Chẳng biết tại sao, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Tĩnh quét mắt đến cuối phòng, chống lại ánh mắt nhìn sang của Sở Nguyệt Xuất, mỉm cười.
Sở Nguyệt Xuất đồng dạng mỉm cười gật đầu lại tiếp tục làm chuyện của mình.
“Tiểu Du...” Ngôn Tĩnh nhẹ nắm thịt mềm bên tai của Ngôn Du, đây là phương thức nàng vô cùng thường xuyên dùng để đánh thức Ngôn Du. Thay vào đó lại nói tới Ngôn Du thật sự rất mệt, chính là cầm lấy gối nhỏ đắp lên trên đầu, liền lại tiếp tục ngủ. Ngôn Tĩnh dở khóc dở cười, khom người, đang muốn tiếp tục đánh thức Ngôn Du thì lão sư họ Vương kia lúc này cũng bước vào văn phòng, gặp nàng đang đứng liền tức khắc đi qua, “Ngôn tiểu thư, cô tới rồi.”
Lông mày kẻ đen nhíu lại, tay Ngôn Tĩnh còn đặt trên người Ngôn Du, cảm thấy không chào hỏi thật không lễ phép, đành phải đứng thẳng lên, khẽ gật đầu. Mà nam nhân vốn lại tiếp tục muốn cùng nàng nói chuyện, Ngôn Tĩnh rất nhẫn nại cùng hắn nói, tay lại không buông vẫn cố đẩy tỉnh Ngôn Du, vì thế Ngôn Du vừa tỉnh dậy liền nghe Ngôn Tĩnh cùng nam nhân trò chuyện, tâm tình lập tức hạ xuống đáy cốc.
Vốn ngủ không đủ đã cảm thấy thực không vui mà lúc này còn phải nghe tên nam nhân kia luôn luôn chít chít chi chi cứ quấn quýt lấy tỷ tỷ, không chỉ vậy tỷ tỷ còn cố tình nhẫn nại cùng hắn nói chuyện, thật sự không thoải mái chút nào.
Ngồi dậy, xoa mắt bĩu môi, sau đó ôm lấy gối nhỏ đứng lên muốn đi, Ngôn Du ngay cả liếc tên nam nhân kia một cái cũng không buồn động. Bên kia, Sở Nguyệt Xuất cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, thấy Ngôn Du như thế vội vàng gọi nàng lại, “Ngôn lão sư.”
Nghe tiếng Sở Nguyệt Xuất gọi, Ngôn Du rầu rĩ không vui mà đi qua, miệng còn chu. Sở Nguyệt Xuất cũng là đáy lòng một trận nhu hòa, đang muốn nói chuyện thì Ngôn Tĩnh đã muốn chạy tới gần, “Tiểu Du, như thế nào không nói gì đã đi...”
“Chị không phải ở kia còn bận nói chuyện phiếm sao?” Ngôn Du bất mãn nói xong đối với Sở Nguyệt Xuất phất phất tay, “Sở lão sư chào cô.”
Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Tĩnh còn chưa hoàn hồn thì Ngôn Du vốn vẫn duy trì tư thế ôm gối nhỏ sải bước đi về phía trước, sau đó...
Đụng vào tường!
...
...
Hai nữ nhân nhìn thấy nàng như vậy không khỏi cùng nhau bất đắc dĩ, đi tới vài bước đỡ nàng. Ngôn Du hai mắt đẫm lệ lưng tròng trực tiếp chui vào lòng Ngôn Tĩnh, “Đau...”
Trên mặt vẫn còn duy trì biểu tình dở khóc dở cười nhưng trong lòng lại không hiểu sao cảm thấy một trận hờn giận, Sở Nguyệt Xuất nhìn bộ dáng Ngôn Du ở trong lòng Ngôn Tĩnh nhẹ cọ lên, mấp máy miệng, hai tay vòng ngực bắt đầu hơi chuyển.
“Tại sao lại đụng đầu đây...” Ngôn Tĩnh cùng Ngôn Du rớt ra khoảng cách, cẩn thận xem mặt của nàng, xác định không có việc gì mới yên lòng, “Được rồi, về nhà nha?”
“Ân...” Ai ya gật đầu, Ngôn Du mặc cho nàng nâng mình dậy, bắt gặp Sở Nguyệt Xuất không biết vì cái gì bỗng nhiên một trận chột dạ.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của nàng, trong lòng vốn có chút hờn giận liền thoáng lui một ít, Sở Nguyệt Xuất nhịn xuống xúc động muốn đưa tay nắm má của nàng, “Đi đường nhớ xem kỹ.”
“Nha...” Lại là ai ya gật đầu, Ngôn Du nháy mắt mấy cái lại ôm chặt gối nhỏ, “Gối nhỏ này...”
Thiếu chút nữa đã quên đây là Sở Nguyệt Xuất mua.
“Tặng cho cô.” Sở Nguyệt Xuất khóe môi nâng lên, một tia ôn nhu tươi cười thoáng hiện.
Ngôn Du gặp được chuyện vui vẻ, cười đến nheo lại mắt.
“Sở lão sư cùng đi đi.” Sớm dự đoán được gối nhỏ nhất định là của Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Tĩnh ôn hòa đối với Sở Nguyệt Xuất nói, “Tiểu Du mơ hồ như vậy thật sự là phiền toái cho cô, để cô ở trường chiếu cố nàng nhiều hơn.”
“A, không có gì.” Sở Nguyệt Xuất ảm đạm cười, quét cái người vốn đi theo phía sau ba người các nàng - Vương lão sư liếc mắt một cái, lại nhìn Ngôn Du ôm gối nhỏ vẻ mặt dại ra, trong đầu cực nhanh hiện lên ý niệm, chính là chợt lóe lên lại bắt không được.
Chuông tan học đúng vào lúc Ngôn Du đụng vào trên tường mà vang lên. Sở Lục Y theo trong phòng học thu thập túi sách xong thì lại đây, muốn đi tìm Sở Nguyệt Xuất cũng vừa lúc bắt gặp các nàng. Ngôn Tĩnh trí nhớ tốt lắm, liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Lục Y là cô bé mà ngày hôm qua đã thông tri cho mình biết, cảm thấy rất có hảo cảm, “Lục Y phải không, cùng nhau đi.”
Sở Lục Y nhìn Ngôn Du, lại nhìn tỷ tỷ mình, gật đầu.
“Ngôn tiểu thư...” Vương lão sư thấy mình bị cho ra rìa, lại muốn tiến đến nói chuyện với Ngôn Tĩnh. Tay Ngôn Du không nhịn được nắm chặt gối nhỏ, hận không thể trực tiếp đem gối nhỏ mà đập chết lũ ruồi bọ. Miệng nói nhỏ mắng câu gì đó, ai cũng không nghe rõ chỉ có Sở Lục Y vừa lúc đi theo bên người nàng lướt qua là nghe được, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đập chết ruồi bọ?
Ngôn Du chán ghét Vương lão sư? Bởi vì hắn cứ quấn quýt lấy tỷ tỷ của nàng?
Không biết có phải do bản thân thích tỷ tỷ của mình nên Sở Lục Y thực dễ dàng liên tưởng đến Ngôn Du cũng thích Ngôn Tĩnh, lại ở trong lòng không ngừng bác bỏ suy đoán của mình. Tổng không có khả năng cứ làm muội muội sẽ đều yêu tỷ tỷ đi?
Về đến nhà, Ngôn Du không nói một lời ôm gối nhỏ trực tiếp trở về gian phòng của mình. Ngôn Tĩnh đi theo sau nàng vào, “Tiểu Du, ăn cơm trước hẳn ngủ.”
Người nọ đã muốn nằm chết dí trên giường bịt kín mền cùng đá rơi giày xuống đất bỗng dừng động tác, chu miệng, lại nghĩ tới hồi sáng khiến tỷ tỷ khóc. Tuy có chút không muốn nhưng cũng liền ngồi dậy mang dép lê vào, lề mà lề mề theo nàng đi ra ngoài ngồi vào bên cạnh bàn ăn cơm.
“Tiểu Du cùng Sở lão sư quan hệ tốt lắm?” Ngôn Tĩnh gắp đồ ăn phóng tới trong bát Ngôn Du, nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất tựa hồ thực quan tâm Ngôn Du, liền mở miệng hỏi.
“Ân...” Ngôn Du trong miệng còn đang cắn một miếng thịt, nghe tỷ tỷ hỏi như vậy nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất bắt mình dạy bổ túc, quyệt quyệt miệng, lại nghĩ tới Sở Nguyệt Xuất mua gối nhỏ cho mình, mân mê cái miệng nhỏ nhắn lại không quyệt nữa. Ngôn Tĩnh nhìn thấy nàng bày ra bộ mặt diễn cảm hết sức phong phú này, không nhịn được cười thành tiếng.
“Sở lão sư là người tốt...” Ngôn Du cúi đầu ăn cơm, miệng nhét đầy ắp, sau đó tổng kết nói.
“Ân.” Ngôn Tĩnh gật gật đầu, lại gắp đồ ăn đến trong bát nàng, “Chị xem nàng nhĩ hảo tốt.”
“Ngô...” Lại nghĩ, Ngôn Du nuốt xuống phần cơm kia, tiếp tục tổng kết, “Nàng đối với em rất tốt.”
“Ha ha, vậy là tốt rồi.” Ngôn Tĩnh lo lắng nhất đó là một Ngôn Du luôn luôn quái gở ở trong trường học thường bị người khi dễ, bất quá thoạt nhìn Sở Nguyệt Xuất đối với Ngôn Du quả thật không tệ, nàng xem cũng yên lòng.
...
Sở Nguyệt Xuất cùng Sở Lục Y sau khi được Ngôn Tĩnh chở đến tiểu khu phụ cận liền xuống xe, hai người cùng nhau trở về tiểu khu. Cách nhà các nàng không xa liền thấy được Sở Giản Hề, còn có một nam nhân mặc đồ cảnh sát.
Sở Giản Hề cùng nam nhân đang nói gì đó, nụ cười trên mặt nhường Sở Lục Y đại lão đình trệ, tóm lại cực kỳ chói mắt.
“Tỷ!” Sở Giản Hề còn đang cùng nam nhân nói chứng kiến tỷ tỷ cùng muội muội đi tới, rất hưng phấn mà kêu một tiếng, “Tiểu Y!”
Nam nhân quay người lại, hé ra khuôn mặt tuấn lãng nhường Sở Lục Y gần như muốn cắt nát môi.
“Vị này là...” Đi đến trước mặt Sở Giản Hề cùng nam nhân nọ, Sở Nguyệt Xuất đánh giá nam nhân mặc đồ cảnh sát lại nhìn về phía Sở Giản Hề.
“Đây là sư huynh mà em khi còn đọc sách ở trường cảnh sát nhận thức được.” Sở Giản Hề giới thiệu nam nhân tiếp đó lại đối với nam nhân giới thiệu Sở Nguyệt Xuất cùng Sở Lục Y, “Sư huynh, đây là tỷ tỷ cùng muội muội của em.”
“Ha ha, cửu ngưỡng đại danh*.” Nam nhân được gọi là sư huynh đối với Sở Nguyệt Xuất vươn tay, “Sở tiểu thư, trước kia có nghe Giản Hề nói qua ngài, quả nhiên là một vị nữ tử xinh đẹp, còn có Tiểu Y... Ha ha, thực đáng yêu.”
*Đã nghe qua đại danh của các hạ => coi như lồng tiếng phim truyền hình luôn!
Vô sự mà ân cần thì không phải gian xảo tức là đạo chích!
Sở Lục Y trong lòng nghĩ thế, trong con ngươi xẹt qua hàn quang.
========================
Editor: Tình địch xuất hiện làm người đỏ mắt a~~ Vì là kiểu huynh đệ anh em nên sẽ cho 2 vị này xưng anh-em nha mọi người!