Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 43



43, Chương thứ bốn mươi ba...

Ngôn Du hai tay chống hai bên bồn rửa mặt, cúi thấp đầu, cánh tay bởi vì dùng sức mà run nhè nhẹ, cứ như thế đứng hồi lâu, chợt mãnh liệt ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương liền thấy vẻ mặt cực kỳ kích động của mình trong đó, mà bộ mặt này thoạt nhìn vô cùng xa lạ.

Nàng ngày hôm qua lại uống rượu.

Hồi trước là say rượu phun chân ngôn*, lần này... Lại là say rượu loạn tính. (*lời thật)

Nên làm cái gì bây giờ?

Còn chưa làm rõ cảm tình của chính mình đối với Sở Nguyệt Xuất lại có thể làm ra chuyện như vậy, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Dần dần nhớ lại càng nhiều đoạn ngắn tối hôm qua, trong ấn tượng tựa hồ chính mình hoàn toàn chủ động, mà Sở Nguyệt Xuất... Ngay từ đầu tựa hồ còn muốn phản kháng nhưng rồi sau lại...

Sau lại ra sao?

Nhắm mắt, cố gắng muốn nhớ lại cái sau đó là như thế nào, chính là chỉ nhớ tới bộ dáng Sở Nguyệt Xuất ở dưới thân mình xinh đẹp nở rộ ra sao, trên thân thể trắng nõn kia che một tầng mồ hôi mỏng, mà da thịt trắng trẻo lại lộ ra màu hồng nhạt làm động lòng người, còn có dung nhan vốn xinh đẹp như hoa kia bởi vì động tác của mình mà càng phát ra lay động lòng người...

Mặt càng ngày càng hồng, Ngôn Du dùng sức thở hổn hển vài cái, mở ra vòi nước lạnh hướng lên mặt chính mình tạt, cố gắng giúp mặt mình hạ bớt sức nóng.

Sở Nguyệt Xuất đêm qua thiên kiều bá mị tựa như khắc vào trong đầu nàng, như thế nào cũng đều không có biện pháp xóa đi.

“Cô ổn chứ?” Đang ở trong phát ngốc, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị gõ lên, tiếp theo là tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Nguyệt Xuất, “Tỷ tỷ cô gọi điện thoại đến đây.”

Nhướn mi, Ngôn Du một chút cũng không muốn gặp Ngôn Tĩnh.

Một đoạn thời gian trước, nàng còn tưởng rằng nàng là yêu Ngôn Tĩnh, chính là gần đây đối với Sở Nguyệt Xuất không hiểu sao cực kỳ ỷ lại, thậm chí là mê luyến nữa, đã muốn mời nàng vô cùng mờ mịt, tối hôm qua lại đã xảy ra chuyện như vậy, hiện tại nàng thật sự không muốn gặp tỷ tỷ chút nào.

Nhưng... Nàng cũng không biết nên đối mặt Sở Nguyệt Xuất như thế nào nữa...

“Nha...” Mở miệng lên tiếng, Ngôn Du cầm bàn chải đánh răng bắt đầu đánh, mà bên ngoài cửa Sở Nguyệt Xuất vẫn lẳng lặng đứng, nghe được thanh âm bên trong mới nhẹ nhàng thở ra.

Còn tưởng rằng cái người ngu ngốc kia nhất thời sẽ luẩn quẩn trong lòng mà làm ra việc ngốc nghếch đâu.

Một phen rửa mặt xong, Ngôn Du từ trong phòng tắm đi ra, cúi đầu do dự, vừa muốn ngẩng đầu lên thì Sở Nguyệt Xuất đã muốn từ bên người nàng đi qua, vào phòng tắm.

Đêm qua làm một ít lần vận động kịch liệt mời nàng hôm nay cảm thấy cả người vô lực, hơn nữa toàn thân còn dinh dính vô cùng không thoải mái, vừa rồi kỳ thật Ngôn Tĩnh cũng không có gọi điện tới, có thể là do lo lắng Ngôn Du ở bên trong làm chuyện ngớ ngẩn, hơn nữa thật sự rất muốn tắm rửa nên lúc nãy mới nói dối.

Sở Nguyệt Xuất còn đang tắm rửa, Ngôn Du ở bên ngoài không ngừng đi tới đi lui, đủ loại không yên.

Mới vừa rồi thật vất vả cố lấy hết dũng khí đi đối mặt Sở lão sư, không nghĩ tới Sở lão sư lại có thể trực tiếp đi vào phòng tắm. Nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, thật vất vả lấy ‘toàn tâm toàn ý’ dũng khí liền bị đánh tan sạch sẽ.

Mấy ngày hôm trước Sở lão sư còn không có để ý nàng đâu, mà nàng ngày hôm qua lại có thể đối với Sở lão sư làm chuyện như vậy, Sở lão sư nhất định thực tức giận đi.

Ngồi bên giường, Ngôn Du thực suy sụp cúi thấp đầu, vẻ mặt hối hận.

Ngày hôm qua làm sao lại chạy tới uống rượu đây, rõ ràng lần trước biết uống rượu sẽ hỏng việc, làm sao lại... Như thế nào vừa nghe thấy tỷ tỷ cần kết hôn liền lại chạy đi uống rượu...

Sở lão sư vội vã đi tắm rửa như vậy nhất định là cảm thấy tối hôm qua bị nàng đụng chạm cảm thấy thực ghê tởm đi.

Một lòng này, một phần tư là bị hối hận chiếm lĩnh, một phần tư là bị áy náy chiếm lĩnh, một phần tư là bị tội lỗi chiếm lĩnh, cuối cùng một phần tư còn lại chính là bị thật sâu chán ghét chính mình chiếm lĩnh. Ngôn Du nhìn sàn nhà, không hề có dấu hiệu, nước mắt rơi xuống.

Sở lão sư nhất định thực chán ghét nàng...

Hút hút cái mũi, muốn ngừng nước mắt nhưng nước mắt cứ không ngừng từng giọt rơi trên mặt đất. Vốn trước đó, thời điểm Sở Nguyệt Xuất cố ý xa cách nàng khiến cho nàng thực thương tâm, chuyện đêm qua xảy ra lại càng làm cho Ngôn Du tràn ngập sợ hãi, chỉ cảm thấy Sở Nguyệt Xuất nhất định hận không thể giết chết nàng mới tốt.

Tắm nước nóng xong thật sạch sẽ, thật thoải mái, tựa hồ mỏi mệt trên người cũng tán đi rất nhiều, Sở Nguyệt Xuất thoải mái lắc lắc tóc dài, lau khô thân mình, mặc vào áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, mà vừa đập vào mắt chính là bộ dáng Ngôn Du ngồi ở bên giường cúi đầu, nhìn kỹ lại, còn thấy một giọt lại một giọt nước không ngừng rơi xuống mặt đất.

Tâm tê rần, Sở Nguyệt Xuất nhanh hơn hai bước đã nghĩ đi ôm Ngôn Du, chính là lại nghĩ tới quyết định của chính mình, một lần nữa thả chậm cước bộ, cố gắng nhường vẻ mặt của mình có thể trấn định một ít, đi đến trước mặt Ngôn Du, hai tay ôm ngực không nói lời nào.

Vốn là nghe được tiếng bước chân, tiếp theo liền chứng kiến Sở Nguyệt Xuất đứng ở trước mặt mình, Ngôn Du không dám ngẩng đầu, hai vai run rẩy lên, tựa như một tên tội phạm chờ đợi bị tuyên án.

Thở dài, giật giật miệng, đem những lời hống nàng vốn theo bản năng muốn thốt ra mà ngăn chặn, Sở Nguyệt Xuất nhắm mắt, thở sâu, mở miệng nói, “Tối hôm qua... Cô cũng không cần suy nghĩ nhiều.”

Nghe nói như thế, Ngôn Du mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, khóe mắt còn treo một giọt nước mắt, hai mắt đỏ rừng rực.

Khắc chế xúc động muốn giúp nàng lau nước mắt, Sở Nguyệt Xuất như trước ngữ điệu bình tĩnh, con ngươi gợn sóng không sợ hãi, “Đầu năm nay... 419 cũng không coi là gì đâu...” (419 = for one night)

419?

Luôn luôn chuyên tâm cho phương diện học thuật tri thức, Ngôn Du làm sao biết cái từ này là có ý gì, nước mắt đã muốn ngừng, lúc này khó hiểu mở to hai mắt xem Sở Nguyệt Xuất, làm một bộ bảo bảo* làm sai sự lại tràn ngập nghi hoặc mà biểu lộ. (*bé yêu)

Bị ánh mắt đơn thuần này của nàng nhìn mà thấy ngượng ngùng, Sở Nguyệt Xuất dừng việc chải tóc, chần chờ vài giây mới mở miệng lần nữa, “419... Chính là chỉ tình một đêm.”

Ánh mắt Ngôn Du trừng càng lớn, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn, cùng Sở Nguyệt Xuất không có mang giày cao gót mặt đối mặt, “Tình một đêm?”

“Ân.” Sở Nguyệt Xuất hai tay vây quanh cánh tay, thản nhiên dùng âm lượng bình thường nói, “Cho nên, cô không cần để ở trong lòng.”

“Tôi...” Bởi vì lời Sở Nguyệt Xuất nói khiến cả người bị vây trong rung động, Ngôn Du ngơ ngác đứng đó, mà bộ dáng cứng họng này nhường Sở Nguyệt Xuất đang lén lút dùng dư quang xem nàng, đáy lòng không khỏi có một trận mềm mại, vẫn cứ một mực khắc chế dục vọng muốn sủng nịch nàng, xoay người đi tới tủ cầm lấy quần áo, trực tiếp tiến vào phòng tắm thay đồ, chỉ để lại Ngôn Du tiếp tục đứng ở đó ngẩn người.

419... Tình một đêm...

Trong đầu chỉ còn lại hai từ đó lặp đi lại lại, Ngôn Du cảm giác mình tâm tính thiện lương cùng vừa rồi không đồng dạng như vậy, rầu rĩ, cũng không biết là bởi yếu ớt hay là đau, chính là cảm thấy thực khó chịu.

Vào trong phòng tắm thay quần áo, Sở Nguyệt Xuất cũng không có lập tức thay đồ mà là cũng đứng đó, thần sắc che kín vẻ mệt mỏi, yết hầu một trận chua sót.

Vừa rồi khi câu nói kia, nàng đã làm rất nhiều rất nhiều công tác chuẩn bị tâm lý mới có thể cố nén xúc động muốn khóc mà nói ra được lời ấy.

Tuy rằng, quay lưng lại với tình cảm của mình, nhưng thật sự cũng là đúng vậy.

Không nói Ngôn Du tối hôm qua chính là uống say nhất thời ý loạn tình mê, coi như Ngôn Du thật sự thích nàng thì... Nhưng Ngôn Du là nữ nhân a, nàng cũng là nữ nhân như thế nào có thể cùng một chỗ đây...

Hơn nữa, coi như... Coi như trong lòng của nàng có thể thông qua được... Tiểu Hề cùng Tiểu Y sẽ nghĩ như thế nào?

Nàng không thể để cho hai muội muội bởi vì nàng nhất thời xúc động cùng mất đi lý trí mà chán ghét nàng đi.

Thở dài, Sở Nguyệt Xuất lắc đầu, cởi áo ngủ trên người, cầm quần áo mới mặc vào, chính là khi tầm mắt rơi trên gương thì lập tức dừng lại toàn bộ.

Trên gương là thân thể đủ cho chính mình quen thuộc nhất, mà mặt trên đó đã che kín đủ loại kích cỡ dấu vết màu đỏ, lớn có nhỏ có, tất cả đều là do Ngôn Du đêm qua lưu lại.

Người này, tối hôm qua nhưng thật ra rất biết điều, không có lại lưu trên cổ nàng cái loại dấu vết tu nhân này, chính là...

Địa phương tối tư mật tựa hồ cũng có vết để lại...

Tại sao lại nghĩ vậy?

Theo trong ký ức tỉnh táo lại, Sở Nguyệt Xuất lại một trận cười khổ, mặc xong quần áo sửa sang lại tình hình bên dưới, lúc này mới đẩy cửa ra khỏi phòng tắm.

Ngôn Du vẫn là ngơ ngác đứng ở nơi đó, tư thế trước khi nàng tiến phòng tắm là thế nào thì hiện tại cũng là thế đó, trong mắt Sở Nguyệt Xuất lộ ra một tia bất đắc dĩ cùng đau đớn thế nhưng mở miệng nói chuyện vẫn làm ra vẻ lãnh đạm, “Chúng ta đi phòng khách đi, tỷ tỷ cô hẳn là rất nhanh sẽ tới.”

Nghe thấy thanh âm mới giựt mình tỉnh lại, Ngôn Du ngẩng đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, trương há mồm muốn nói chuyện thì Sở Nguyệt Xuất đã xoay người bay thẳng đến cửa phòng bên kia mà đi. Tâm tựa hồ bị cái gì đó vặn đến đau thấu, Ngôn Du nhìn bóng lưng Sở Nguyệt Xuất, nhớ tới ngày hôm qua chính mình đụng vào cây nhưng Sở Nguyệt Xuất lại không thèm nhìn tới khiến cái mũi đau xót vô cùng, thực muốn khóc.

Chính là nàng vẫn nhịn được.

Là nàng làm chuyện sai lầm khiến Sở lão sư chán ghét, nàng có tư cách gì khóc đây?

Hút hút cái mũi, đuổi kịp cước bộ Sở Nguyệt Xuất ra khỏi phòng, Ngôn Du cảm giác mình căn bản chính là đáng bị như vậy, cố tình bộ dáng bĩu môi kia lại thoạt nhìn thực ủy khuất, mãi cho đến lúc ngồi vào trên ghế sa lon vẫn giữ nguyên dáng dấp như vậy.

Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y cũng còn ở phòng ngủ, Sở Nguyệt Xuất nhìn Ngôn Du liếc mắt một cái, thật sự không dám tiếp tục ngồi như vậy mãi, sợ mình nhịn không được liền đi qua ôm lấy nàng hống nàng. Dứt khoát đứng lên, vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.

Ngôn Du lại càng khó chịu, cực kỳ khó chấp nhận.

Sở lão sư thật sự chán ghét nàng, ngay cả cùng nhau ngồi trong phòng khách cũng đều thực chán ghét đi.

(Editor: Không hiểu sao mình lại thấy mắc cười. Người này nghĩ một đằng, người kia nghĩ một nẻo, tự suy tự diễn miết rồi ủy khuất nói không ra hơi. Chao ôi! Khổ thân Du tiểu công => sau cái màn đảo chính kia, mình đã có cái nhìn khác dành cho Du)

Đẩy lên gọng kính xoa xoa ánh mắt đau xót yếu ớt, Ngôn Du mày nhíu lại chặt chẽ, cắn răng, không để cho mình khóc lên.

Nàng có cái gì hảo khóc, là Sở lão sư bị nàng chiếm tiện nghi a, khó chịu nên Sở lão sư mới là làm đúng. Nàng là một cái người xấu đi chiếm tiện nghi người ta, có tư cách gì khóc chứ?

Sở Nguyệt Xuất ở trong phòng bếp nấu cơm, thời điểm cắt thái thiếu chút nữa cắt phạm vào tay, nên cho nước tương thì lộn thành dấm chua, một phen gây sức ép, thật sự không có biện pháp yên tĩnh làm ra đồ ăn mỹ vị, nhìn một đống hỗn độn trong phòng bếp, ngồi xuống, không tiếng động mà khóc ra.

Bản thân rõ ràng biết không nên, rồi lại hết lần này tới lần khác dung túng chính mình tới gần người nọ, thẳng đến đêm qua thậm chí còn dung túng mình và người nọ làm chuyện như vậy... Chẳng qua là bởi vì thật sự... Thật sự quá yêu a.

Cảm giác như thế, hơn hai mươi mấy năm qua chưa từng xuất hiện qua.

Kiềm lòng không đậu nhưng cũng không thể làm khác.

====================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.