Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 96



96, Chương thứ chín mươi sáu...

Nhướn mi, Ngôn Tĩnh nhìn nam tử vài giây, tỉnh ngộ, "Là anh..."

Đây không phải lúc trước nàng đi đón Ngôn Du tan tầm, nam giáo viên thường xuyên lại đây bắt chuyện với mình sao?

"A, Ngôn tiểu thư quả nhiên thực khinh thường tôi." Nam tử vẫn đang cười, ôm lấy khóe miệng xem Ngôn Tĩnh, "Khinh thường một giáoviên trung học phải không?"

Ngôn Tĩnh ninh lên đôi lông mày kẻ đen, "Anh nghĩ nhiều rồi."

"Hừ..." Nam tử hừ lạnh một tiếng, giờ phút này rốt cục cũng thu hồi nụ cười giả tạo ghê tởm trên mặt, "Các ngươi những nữ nhân này, một đám giả bộ thanh cao như vậy, cuối cùng còn không phải cố tìm nam nhân có tiền..."

Hắn trộm theo sát Ngôn Tĩnh vài lần, nhìn thấy Ngôn Tĩnh cùng một người nam nhân ở cùng nhau, nam nhân kia còn đi cỗ xe đắt tiền.

"Tôi không rõ anh đang nói cái gì." Ngôn Tĩnh mím môi, trên người tản ra hơi thở lạnh như băng. Nàng khi nào thì bị người nói qua lời khó nghe như vậy, hôm nay nếu không phải vì Ngôn Du, nàng nhất định sẽ quay đầu bước đi.

"Sách, chẳng lẽ tên nam nhân mở ra BMWs không phải là « toản thạch vương lão ngũ » của cô sao?" Nam tử gợi lên khóe miệng, một lần nữa lộ ra tươi cười, bộ mặt diễn cảm có vẻ thập phần vặn vẹo làm cho người ta ghê tởm muốn phun, "Ngôn tiểu thư, nếu đến đây liền ngồi xuống đi, vẫn là nói, sợ « toản thạch vương lão ngũ » của cô phát hiện ra rồi vứt bỏ cô?"

Áp chế lửa giận trong lòng, Ngôn Tĩnh ngồi xuống, thanh âm lạnh lùng, "Tôi hôm nay đến không phải để nghe anh nói mấy lời loạn thất bát tao không hiểu ra sao này... Vì cái gì nói Bạch Hiểu An là tự sát?"

Nam tử tầm mắt dừng ở trên ngực Ngôn Tĩnh, đưa tay liếm liếm môi, "Ngôn tiểu thư không cần gấp gáp như vậy, chúng ta có thời gian cả đêm mà."

Ngôn Tĩnh giờ phút này chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, nam nhân trước mặt này thoạt nhìn tựa hồ đầu óc có chút không bình thường, khiến nàng cảm thấy ghê tởm tới cực điểm, sắc mặt càng lúc càng phát ra khó coi, động tác tính toán đứng lên, "Nếu anh chỉ là vì nói những lời nhảm nhí này, tôi đi đây."

"Ôi chao..." Nam tử vội vươn tay đè lại tay Ngôn Tĩnh, Ngôn Tĩnh giống như bị rắn cắn đến nơi mà rút tay về, nổi giận nói, "Ngươi phóng chút tôn trọng đi!"

Nam tử diễn cảm càng lộ ra bóp méo, "Cô lại khinh thường tôi!"

Do thở sâu mà ngực của nàng phập phồng vài cái, nam tử tầm mắt một lần nữa lại rơi xuống trên đó, lại liếm liếm môi. Động tác như vậy nhường Ngôn Tĩnh lại có một trận buồn nôn, cũng làm cho Sở Giản Hề cách đó không xa một mực chú ý đến hận không thể bạt thương đập chết cái kia nam nhân xấu xa kia.

"Hừ! Nếu không tra xét tư liệu của cô, tôi vẫn thật không nghĩ tới..." Nam tử tầm mắt nhìn chằm chằm vào Ngôn Tĩnh cao ngất đầy đặn, trong thanh âm lộ ra âm tàn, "Nguyên lai cái nữ tiện nhân kia là mụ mụ của cô..."

Hơi sửng sờ, Ngôn Tĩnh áp chế loại cảm giác muốn phun này, "Có ý gì?"

"Có ý gì?" Nam tử đứng lên, hai tay chống lên mặt bàn tới gần Ngôn Tĩnh, "Nếu không phải nữ tiện nhân kia, tôi làm sao sẽ luân lạc tới tình trạng này đây?"

Đối với trạng huống trước mắt hoàn toàn mơ hồ, Ngôn Tĩnh mím môi, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm nam nhân không nói lời nào.

"Nói cho cô biết, nếu không phải năm đó mẹ cô gắng cho tôi cấp giáo xử phạt, hại tôi lấy không được bằng cấp, tôi sẽ không luân lạc tới loại tình trạng này!" Nam nhân đưa tay nắm cằm Ngôn Tĩnh, ánh mắt Ngôn Tĩnh càng thêm rét lạnh, đưa tay hung hăng văng bỏ tay nam nhân, đứng lên, không hề úy kỵ, "Mẹ của tôi làm như vậy, nhất định có đạo lý của bà."

"Đúng vậy sao?" Nhướn mi, nam nhân lại đưa tay muốn đi nắm người của nàng, Ngôn Tĩnh liền lui về sau từng bước, "Cho nên anh sẽ giết Bạch Hiểu An?"

"Tấm tắc, con gái của chuyên gia giáo dục nổi tiếng là đồng tính luyến a..." Nam nhân tới gần Ngôn Tĩnh, "Ha ha ha, tiện nhân kia như thế nào, thực tức giận đi, giáo dục thế gia? Tôi xem Ngôn gia các người sau này như thế nào ra làm giáo viên!"

Trong tửu điếm, mọi người sớm bởi vì hai người khắc khẩu mà chuyển ánh mắt đến đây, nam nhân âm tàn quét mắt một vòng, "Nhìn cái gì!"

"Anh giết Bạch Hiểu An, chính là vì để Tiểu Du em ấy có bóng ma không có biện pháp tiếp tục làm giáo viên?" Tuy rằng nam nhân nói cũng không rõ ràng lắm, chính là Ngôn Tĩnh vẫn rất nhanh liền từ trong lời hắn nói đẩy dời đi biến thái ý tưởng của hắn, thân mình run nhè nhẹ lên, "Anh điên rồi... Đó là một cái mạng..."

"Không sao cả..." Nam nhân gợi lên khóe miệng, bỗng nhiên từ bên cạnh xuất ra một lọ chất lỏng, lộ ra nụ cười âm hiểm, "Đây là tôi từ trong phòng thí nghiệm của trường học lấy ra."

Ngôn Tĩnh sắc mặt đại biến, nhìn chằm chằm bình chất lỏng, "Anh muốn muốn làm cái gì?"

"Vốn là muốn cùng cô một đêm xuân..." Nam nhân quơ quơ bình chất lỏng, "Bất quá tôi hiện tại cảm thấy, hay là không cần phiền toái như vậy, hồng nhan cuối cùng giống nhau cũng là xương khô..."

Một bên Sở Giản Hề từ lúc chứng kiến bình chất lỏng kia thì sắc mặt cũng đại biến, lặng lẽ đứng lên, thật cẩn thận hướng nam tử tới gần, sợ hắn phát hiện mình liền làm xảy ra sự tình gì.

"Anh... anh bình tĩnh một chút..." Ngôn Tĩnh sắc mặt tái nhợt nhìn nam nhân, trong lúc nhất thời có chút hoảng loạn.

Dung mạo đối với nữ nhân mà nói vốn là rất trọng yếu, huống chi Ngôn Tĩnh lại là mỹ nhân, tự nhiên lại càng coi trọng.

"Hưm hưm..." Nam nhân chậm rãi mở nắp bình, nụ cười trên mặt càng phát ra quỷ dị, "Dù sao nếu hủy khuôn mặt của cô, Ngôn gia giáo dục thế gia hàng đầu hẳn là liền hủy ở đời các người đi..."

Cắn chặt răng, Sở Giản Hề lặng lẽ nắm súng lục, nhưng vào lúc này, tựa hồ có người chú ý tới tình huống Ngôn Tĩnh bên này, lại chứng kiến trong tay nam nhân nắm bình trong suốt chất lỏng, có một nữ nhân bỗng nhiên kêu ra tiếng, nhất thời trong tửu điếm một mảnh xôn xao, Sở Giản Hề hơi sửng sờ, quay đầu nhìn thoáng qua, nam tử vào lúc này đưa trong tay bình chất lỏng bát hướng Ngôn Tĩnh, Ngôn Tĩnh đang muốn lui về sau, dưới chân hoảng hốt vấp một chút, chưa kịp phản ứng thì liền bị một đạo thân ảnh đánh ngã trên mặt đất, thân mình cũng bị ôm thật chặt, ngay cả đầu đều được hộ ở trong lòng thân ảnh kia.

Ý thức được tình huống không đúng liền lập tức đi qua chế phục nam tử, Sở Giản Hề lấy ra còng tay khảo ngụ hắn, vội vàng đi qua xem tình huống Ngôn Tĩnh, lại phát hiện một cô gái đang đem nàng ôm vào trong ngực, trên áo khoác phía sau lưng ướt một mảnh.

Hoãn quá thần lai Ngôn Tĩnh ngẩng đầu, lại phát hiện Hạ Kiều Mộc đang nhắm hai mắt ôm nàng thật chặt, liền tranh thủ đẩy nàng ra, "Em có sao không?"

"Em..." Hạ Kiều Mộc ngồi dậy, vốn cho rằng lưng mình sẽ bỏng, lại phát hiện một chút cảm giác cũng đều không có.

"... Chính là a-xít sun-phu-rit lỏng, bất quá vẫn là cần nhanh đi xử lý." Bên ngoài khách sạn đã muốn vang lên còi cảnh sát, khi cảnh sát xông tới thì Sở Giản Hề đang ngồi cạnh xem xét thương thế trên người Hạ Kiều Mộc.

"Sở đội trưởng!" Người vừa nhìn thấy Sở Giản Hề hiển nhiên ngu ngơ, tầm mắt quét đến nam nhân bên cạnh đã bị còng, lập tức mặt lạnh xuống, đối người đứng phía sau nói, "Mang về!"

Sở Giản Hề đối người nọ gật gật đầu, cùng Ngôn Tĩnh hợp lực nâng Hạ Kiều Mộc dậy, giúp Hạ Kiều Mộc cởi áo khoác, lôi kéo Hạ Kiều Mộc vào phòng bếp tìm người xin na-tri cac-bo-nát thoa lên lưng, xác định không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.

"Em tại sao lại ở chỗ này?" Ngôn Tĩnh thấy Hạ Kiều Mộc không có việc gì, tâm luôn luôn treo lên cổ lúc này mới để xuống, trong thanh âm còn lộ ra tia sợ hãi.

"Em..." Hạ Kiều Mộc có chút không biết nên giải thích với Ngôn Tĩnh thế nào, cũng không thể nói mình là bởi vì muốn biết có phải Ngôn Tĩnh cùng nữ nhân bên cạnh có quan hệ gì cho nên mới theo dõi Ngôn Tĩnh đi.

"Làm sao em ngu như vậy..." Thấy nàng không trả lời, Ngôn Tĩnh cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là có chút đau lòng xoa bả vai của nàng, "Nếu kia là bình a-xít sun-phu-rit đặc thì làm sao bây giờ?"

"Ha ha..." Hạ Kiều Mộc khó được một lần lộ ra nụ cười ngốc hề hề, "Em nói rồi nha, lúc nguy hiểm, vì chị cũng không sao nha."

Ngôn Tĩnh nhất thời trầm mặc, thật lâu sau sau mới đem người đang ngồi kéo vào trong lòng, "Đồ đần..."

Bị kéo vào trong lòng, Hạ Kiều Mộc không khỏi trừng mắt nhìn, nâng tay, thật cẩn thận vòng lên eo nhỏ nhắn Ngôn Tĩnh, phát hiện Ngôn Tĩnh không có bất kỳ động tác nào, lúc này mới dùng sức ôm lấy, lộ ra thỏa mãn tươi cười.

Sở Giản Hề đứng ở bên cạnh, trong chốc lát nhìn Hạ Kiều Mộc, trong chốc lát lại nhìn Ngôn Tĩnh, trong lòng ý vị nói thầm, kỳ quái, chẳng lẽ thế giới này thay đổi, sao mà nữ nhân đều cùng nữ nhân ở cùng một chỗ?

"Cái kia..." Thật lâu vẫn thấy hai người còn ôm nhưng không có động tác gì khác, Sở Giản Hề nhịn không được ho khan một tiếng, "Quấy rầy..."

Mặt hơi hơi đỏ hồng buông ra Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh xoay người nhìn Sở Giản Hề, cố giả bộ bình tĩnh, "Cho cô chê cười."

"A... Tôi thật xin lỗi, không có bảo vệ tốt cô." Sở Giản Hề nhức đầu, có chút ngượng ngùng, "May mắn cô không có việc gì, bằng không tôi thật là không biết nên làm sao bây giờ."

Thân là cảnh sát nhưng không có bảo vệ tốt Ngôn Tĩnh, nàng thật sự quá kém cỏi.

"Ha ha, không phải lỗi của cô." Ngôn Tĩnh mỉm cười, tay chợt bị Hạ Kiều Mộc cầm, chần chờ nhưng không có tránh ra.

"Là như vậy, có thể phiền toái cô theo tôi về cục cảnh sát một chuyến." Sở Giản Hề cười khổ, "Vụ án rốt cục cũng đã rõ."

"Tốt." Ngôn Tĩnh gật gật đầu, quay đầu nhìn Hạ Kiều Mộc, muốn nói lại thôi.

"Em muốn đi theo chị." Ngồi Hạ Kiều Mộc ngẩng đầu lên xem Ngôn Tĩnh, "Chị nói phải bồi em ăn khuya."

Thở dài, Ngôn Tĩnh sờ sờ đầu của nàng, "Hảo."

Hai người theo Sở Giản Hề cùng đi cục cảnh sát, ghi chép khẩu cung xong, Sở Giản Hề lại đem nam nhân mang vào phòng thẩm vấn một chút, lúc này mới đem chân tướng làm rõ ràng.

Nguyên lai thời đại học nam nhân này có lần tham gia cuộc thi lớn làm càn bị bắt được, lúc ấy thân là hệ đảng uỷ bí thư, Ngôn mẹ rất là chánh nghĩa đem chuyện này báo lên trường học, dùng việc này làm điển lệ cảnh cáo, mà nam nhân cũng bởi vậy mà không lấy được bằng.

Phần công tác này vẫn là do trong nhà hỗ trợ, thông qua quan hệ mới tìm được.

Chỉ là trong lòng nam nhân vẫn ghi hận Ngôn mẹ, cho rằng mình cả đời này chính là bị hủy ở trong tay Ngôn mẹ. Mà ngày đó, lúc Ngôn Du cùng Bạch Hiểu An nói chuyện, nam nhân này cũng vừa lúc từ phòng vệ sinh đi ra, nghe hai người nói, sớm đã biết mẫu thân Ngôn Du chính là cừu nhân hại hắn, liền phát rồ đem Bạch Hiểu An sát hại.

Sở Giản Hề báo cho Ngôn Tĩnh biết toàn bộ chân tướng đồng thời thở dài, "Người này chỉ sợ đã muốn bệnh tâm thần, trong cục phải tiến một bước xem xét mới được."

Cùng Hạ Kiều Mộc từ cục cảnh sát đi ra, Ngôn Tĩnh nhìn bầu trời đêm thoáng đãng, trong lúc nhất thời có chút cảm khái.

Chuyện này cứ như vậy giải quyết xong, chính là, trong lòng lại có một loại tích tụ một chút cũng không tán đi, bởi vì đứa nhỏ vô tội bị hy sinh.

________________________

Trung thu đã khiến một con editor FA nhận ra nên có quà cho các đồng chí~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.