"Ngôn, cô lại không ăn cơm phải không?" Trong phòng thí nghiệm, Ngôn Du vẫn là mặc trắng áo ba-đờ-xuy đeo bao tay trắng, chuyên tâm làm việc, ngẫu nhiên sẽ tháo xuống bao tay rồi đi đến bên cạnh bàn nắm bút viết vài thứ lên giấy, sau liền đeo lại bao tay đến phía trước dụng cụ tiếp tục thao tác. Emma mặc trắng áo ba-đờ-xuy tiến vào, bắt gặp nàng bộ dáng này, hơi hơi nhíu mày, "Giống như mỗi lần cô bắt đầu công tác cũng không ăn cái gì."
Điểm ấy thật là cùng Professor Trần giống nhau như đúc.
Đang tự hỏi saoNgôn Du ngay cả trả lời cũng không đáp, đương nhiên, không phải bởi vì không có thời gian đáp, mà là ngay cả nghe cũng đều không có nghe lọt.
Emma chưa từng bị người coi thường như thế, đi đến bên cạnh Ngôn Du, lấy khuỷu tay đụng đụng Ngôn Du, "Ngôn?"
"Ngô, này... Nếu dùng như công thức kia nói không chừng..." Ngôn Du vẫn là không phát giác ra gì, nhìn chằm chằm dụng cụ màn hình, vẻ mặt trầm tư, vẻ mặt cùng bình thường ngốc ngơ rất bất đồng. Emma hoàn toàn bất đắc dĩ, lắc đầu, cũng đi đến một bên bắt đầu công tác của mình.
Mặc dù mới hơn hai tháng, chính là nàng đối với người công việc cuồng như Ngôn Du vẫn có một chút hiểu biết, nói là công việc cuồng bởi lẽ khẽ đụng đến phương diện công tác sẽ liền phát điên.
Nàng thường xuyên sẽ nghĩ, ngày đó Ngôn Du nói có người thích là có thật không, nếu như là thật có thích người, người kia có phải cũng thích Ngôn Du không đây? Nếu người kia cũng thích Ngôn Du, thì tại sao lại yên tâm nhường Ngôn Du một thân một mình tới nước ngoài tha hương?
Mà Ngôn Du để ý công tác như vậy, lúc đối mặt với người mình thích, phải chăng vẫn như trước lấy công tác làm trọng đây?
Thở dài, thu liễm suy nghĩ, Emma cũng đem lực chú ý vùi đầu vào công tác, không hề nghĩ thêm.
..................
"Sách, cư nhiên còn không đến một tháng liền thi tốt nghiệp trung học a." Đêm khuya, Sở Lục Y ôm Sở Giản Hề, đầu tựa vào trong lòng nàng, "Sở Giản Hề, hồi đó chị thi vào trường cao đẳng cũng rất khẩn trương nha."
"Chậc... Ân..." Sở Lục Y ôm như vậy, Sở Giản Hề lại bắt đầu cảm thấy toàn thân một trận không được bình thường, trái tim từng đợt nhảy loạn, bỗng nghe đến lời Sở Lục Y nói, có chút chậm chạp đáp.
"Ân, Sở Giản Hề, buổi tối theo giúp tôi nói chuyện phiếm đi." Phảng như không có nghe được bên tai thanh âm trái tim kia cấp tốc nhảy lên, Sở Lục Y cọ xát ngực Sở Giản Hề, trong giọng nói mang theo một tia làm nũng, "Nhĩ hảo lâu không có theo tôi nói chuyện phiếm."
"..." Trên mặt nóng hâm hấp, Sở Giản Hề khắc chế hít thở, không nhường hô hấp của mình quá mức dồn dập, nói chuyện cũng có chút gian nan, "Chính là... Em sáng mai..."
"Ngày mai là chủ nhật nha." Tay vẫn trên eo Sở Giản Hề, trong bóng tối, Sở Lục Y trên mặt lộ ra tươi cười giảo hoạt, đáng tiếc Sở Giản Hề căn bản là nhìn không tới, mà thanh âm kia cùng trên vẻ mặt lại càng không chút nào tương xứng, mang theo điểm đáng thương cùng mỏi mệt, "Sở Giản Hề, tôi sáng mai muốn ngủ muộn một chút, cả ngày luyện tập mệt mỏi quá... Để cho tôi nghỉ ngơi một buổi sáng bình yên không được sao?"
Nghe muội muội nói như vậy, Sở Giản Hề lập tức liền đau lòng.
Gần đây luôn luôn bởi vì chuyện tình tỷ tỷ cùng Ngôn Du mà lo lắng, tựa hồ ngược lại không để mắt đến muội muội sắp thi vào cao đẳng. Áp lực thi vào cao đẳng nhất định khiến Tiểu Y mệt chết đi. Nghĩ tới đó, Sở Giản Hề sắp bị tử kéo lên hạ xuống, ôm chặt Sở Lục Y, "Hảo, buổi tối cùng em nói chuyện phiếm."
"Hì hì, Sở Giản Hề chị thật tốt." Sở Lục Y tựa hồ rất là thiên chân khả ái cười rộ lên, ngẩng đầu hôn vào mặt Sở Giản Hề, Sở Giản Hề mặt chà một chút đỏ thấu, nhiệt khí từ cổ xông đi lên, ấp úng nói, "Tiểu... Tiểu Y, em cần... Tán gẫu cái gì..."
"Ân..." Sớm đoán được Sở Giản Hề sẽ phản ứng ra sao, Sở Lục Y lại ra vẻ không biết, mạo như đang ngẫm nghĩ, một lúc lâu mới nói, "Sở Giản Hề, ân... Tôi ngày đó xem ở trường học... Có hai nữ sinh đang hôn nhau."
"Hả?" Sửng sốt vài giây, ngay sau đó, Sở Giản Hề có xúc động muốn vò đầu, "Ân, hiện tại giống như có hơi nhiều trường hợp như vậy thì phải."
Trước kia hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này nên thật không có cảm giác gì, hiện tại đi dọc đường, chứng kiến hai nữ nhân thân mật một chút liền gặp không nhịn được bắt đầu đoán quan hệ của hai người.
"Tôi đột nhiên cảm giác được, ân, nữ nhân cùng nữ nhân ở cùng nhau tương đối khá..." Sở Lục Y rất muốn nhìn thấy vẻ mặt Sở Giản Hề, dứt khoát đưa tay mở ra đèn ở đầu giường, "Cổ Bảo Ngọc nói, nữ nhi gia là thủy tố cốt nhục, nam nhi là nê làm cốt nhục... Như vậy tưởng tượng, vẫn là thủy cùng thủy hoà vào nhau tương đối khá hơn..."
"Ha ha..." Đầu giường đèn bỗng nhiên mở ra, ngọn đèn tuy hôn ám, nhưng như cũ có thể chiếu ra đỏ hồng trên mặt Sở Giản Hề. Giờ phút này người nọ còn đang suy tư lời Sở Lục Y, cười cười, "Đúng vậy a, giống như thực có đạo lý..."
Dừng một chút, chợt nhớ tới Ngôn Tĩnh cùng Hạ Kiều Mộc, Sở Giản Hề lệch oai đầu, "Lại nói tiếp... Tiểu Y, em nói thích nữ nhân loại chuyện này, có thể có di truyền gien hay không?"
"Ân? Nói như thế nào?" Trong lòng vốn có quỷ, nghe Sở Giản Hề chợt nói như vậy, Sở Lục Y biểu hiện trên mặt cứng đờ, lại rất nhanh khôi phục lại, bình tĩnh hỏi.
"Chính là, Ngôn Du không phải là ưa thích nữ nhân sao? Chị vậy mà cũng phát hiện, Ngôn Tĩnh giống như cũng ưa thích nữ nhân." Nhớ lại ngày đó, cái kia tên là Hạ Kiều Mộc nữ sinh có gan không để ý nguy hiểm đi qua bảo hộ Ngôn Tĩnh, mà Ngôn Tĩnh kịp phản ứng, ánh mắt như vậy... Rất là đau lòng đâu, hơn nữa bên trong còn có một ít tình yêu...
"Hả... Không phải là thích Ngôn Du đi?" Mạnh mẽ ngồi dậy, Sở Lục Y vẻ mặt không yên tĩnh.
"Giống như không phải... Tiểu Y, các nàng là tỷ muội a, làm sao em sẽ nghĩ như vậy đây..." Khi nói lời này, Sở Giản Hề cũng chẳng biết tại sao, cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn, tiếng nói tựa hồ cũng có chút run rẩy.
"Vậy thì có sao, vậy thì sao a..." Sở Lục Y ngồi bên cạnh, kéo A Ly bên cạnh ôm lấy, có vẻ như đang đùa A Ly móng vuốt, còn vẻ mặt lại quá mức thành thật, trên thực tế cũng là đang che giấu chột dạ, "Ngôn Du ngay từ đầu thích chính là tỷ tỷ của mình a..."
"Cái gì!" Sở Giản Hề cái này ngồi không yên, cũng đi theo lật lên, "Ngôn Du thích tỷ tỷ của nàng?"
"Ân, ngay từ đầu thì phải.. Chính là lúc tôi cùng nàng uống rượu với nhau... Nàng không để ý nói ra..." Sở Lục Y cũng không dám cùng Sở Giản Hề nói đó là do mình cố ý gài ra tới, vẫn như trước duy trì bình tĩnh chơi cùng A Ly, "Sau đó thì thích tỷ tỷ."
"Em xác định Ngôn Du hiện tại không thích tỷ tỷ của nàng sao?" Sở Giản Hề nghiêng đầu nhìn Sở Lục Y, "Vạn nhất nàng còn ưa thích tỷ tỷ của nàng..."
"Ai nha, người ta chịu vì tỷ tỷ làm thành như vậy, chị còn lo lắng cái gì a..." Lúc này một chút cũng không muốn tiếp tục cùng Sở Giản Hề rối rắm chuyện tình của Ngôn Du, Sở Lục Y đẩy một cái xem thường qua cho nàng, "Nếu nàng thích tỷ tỷ của nàng, nàng chạy tới Mĩ Quốc làm cái gì..."
"Vậy cũng đúng..." Sở Giản Hề sờ lên cằm, tâm treo lên lúc này mới trở đi xuống, "Như vậy là tốt rồi."
Trong khoảng thời gian này tỷ tỷ tựa hồ so với đoạn thời gian trước thay đổi nhiều, giống như đã làm tốt quyết định của chính mình, chẳng qua cũng không biết là cái gì.
"Ân." Sở Lục Y rất bất mãn Sở Giản Hề lúc này còn bỏ lực chú ý vào Sở Nguyệt Xuất, nhịn không được nhăn mi, quay người lại nâng tay nắm hai má Sở Giản Hề, "Chị không phải là thích tỷ tỷ đi?"
"Làm sao có thể!" Sở Giản Hề thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhìn thấy ngọn đèn vàng rọi lên đôi mắt có thần sáng lấp lánh của Sở Lục Y, sắc mặt đỏ lên, "Làm sao có thể..."
"Tỷ muội là có thể cùng một chỗ a..." Sở Lục Y liếc mắt, buông nàng ra, lại một lần nữa che giấu của mình bất an, ôm chặt A Ly, "Trước kia tôi xem qua bên trong tiểu thuyết, người ta tỷ muội cũng là cùng một chỗ... Còn tưởng rằng chị đối với tỷ tỷ có ý xấu đâu..."
"Không có..." Nghe được Sở Lục Y nói như vậy, Sở Giản Hề giật mình, quay đầu nhìn nhìn người có vẻ như đang chơi đùa A Ly, không hiểu trơ ra vài giây, cũng đổi qua mặt, "Ân... Ân."
"Sở Giản Hề, tôi mệt nhọc." Không khí lập tức sa vào đến một loại cảm giác kỳ quái, Sở Lục Y có chút mất tự nhiên đem A Ly đổ lên một bên, nằm lại trên giường nói xong.
"Nga, hảo..." Lời nói Sở Lục Y nhường Sở Giản Hề lập tức từ trong cảm giác kỳ quái bứt ra, có chút xấu hổ cũng nằm xuống, "Em mau ngủ đi..."
"Ân." Thanh âm bình thản đáp lại, Sở Lục Y ôm lấy Sở Giản Hề, hai mắt nhắm nghiền.
Nhẹ nhàng thở ra, Sở Giản Hề mặc cho Sở Lục Y ôm, tuy rằng tim đập tần suất vẫn là cùng bình thường thực không nhau, chính là rõ ràng đã không có khẩn trương như vừa rồi.
Chính là, một lúc lâu, nàng vốn đã nghĩ Sở Lục Y đã muốn ngủ say thì người nọ lại bỗng nhiên mở miệng.
"Sở Giản Hề, chị thật không phải là thích tỷ tỷ sao? Là cái loại này tình yêu thích."
Trong bóng tối, Sở Giản Hề cố gắng muốn thấy rõ ràng biểu tình trên mặt Sở Lục Y, nhưng không nhìn thấy được.
Nàng không rõ Sở Lục Y vì sao cứ phải dây dưa vấn đề này, nhưng trong lòng mơ hồ có một tia khác thường ý tưởng, càng không dám đi nghĩ nhiều, chỉ có thể lại đem Sở Lục Y ôm chặt, "Đừng loạn suy nghĩ, mau ngủ đi."
"... Sở Giản Hề, chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon, Tiểu Y."
........................
Ngày vụ án Bạch Hiểu An chấm dứt, Ngôn Tĩnh liền gọi điện nói cho Ngôn Du chân tướng sự việc, điện thoại bên kia im bắt bởi vì người có vẻ vô cùng buồn bực nghe xong chân tướng liền trầm mặc hồi lâu, thở dài một tiếng, "Tóm lại vẫn là vấn đề của em, nếu không phải em, em ấy sẽ không chết."
Coi như không phải vì em ấy tự sát đi, nhưng mà mục đích tên tội phạm giết Bạch Hiểu An chính là vì để cho mình cảm giác thống khổ... Bạch Hiểu An vẫn là vô tội, là người không đáng chết nhất.
Những ngày sau, Ngôn Du bỗng nhiên không hề luống cuống như vậy nữa, chính là... thời gian nhàn rỗi lại càng thêm bức bách chính mình đi làm những chuyện khác, tỷ như đặc biệt lên mạng tìm vấn đề khó khăn nghiên cứu, tới lúc mệt đến mức tận cùng mới đi ngủ, đói đến mức tận cùng mới chịu ăn.
Trở về, giống như sai lầm rồi, không quay về, thật là khó chịu.
Rất nhanh, lại là hai mươi mấy ngày trôi qua, ngày để cho toàn bộ học sinh cấp ba cùng người giám hộ khẩn trương thi vào trường cao đẳng rốt cuộc đã tới.
Hai ngày ác chiến chấm dứt, mọi người đều đi ra, trên mỗi gương mặt đều có biểu cảm khác nhau.
Mà Sở Nguyệt Xuất lại vào lúc đó đi tới trước phòng làm việc của hiệu trưởng, xao hưởng cánh cửa kia.