Hủy Tâm Chú

Chương 7



Lãnh Luyện không tin vuốt hai tròng mắt, cẩn thận nhìn lại, nhưng phát hiện La Khởi vẫn trước sau như một mà ôn hòa mỉm cười.

Ôi, quả nhiên là hoa mắt.

Đang nghĩ, chỉ thấy La Khởi chậm chạp đứng dậy, cười nhẹ một câu: “Cáo từ.”

“Sao về địa phủ sớm thế?”

“Không, đi thiên giới.”

“Hả? Sao giờ lại thành tam đệ của ta chạy, còn ngươi đuổi theo?”

La Khởi híp mắt, vẫn cười, nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt: “Ta chỉ đi ngắm hoa sen nở thôi.”

“Vậy ngươi không ăn lẩu à?”

“Ừ.”

“Cũng không đánh mạt chược?”

“…”

La Khởi không để ý tới Lãnh Luyện, chỉ vung tay áo, dễ dàng vẽ một đường sáng giữa không trung, sau đó nhấc chân đi vào.

Mắt thấy khe hở không gian dần hợp lại, Lãnh Luyện có chút kinh ngạc mở to hai mắt. Phép thuật đơn giản thì không dùng, lại phải dùng đến phép thuật cao siêu này. Hôm nay La Khởi… tức giận không nhỏ nha.

Sau khi La Khởi tới thiên giới, quả nhiên cũng không vội đi tìm người kia, mà chậm rãi tới ao sen, ngồi xuống ngắm phong cảnh.

Một ngàn năm trước, cha y gặp Lãnh Luyện ở đây.

Cho nên y đặc biệt có cảm tình với nơi này, mỗi lần tới thiên giới, đều phải tới đây ngồi. Có đôi khi chẳng nghĩ gì, nhưng có đôi khi lại không nhịn được mà nghĩ, nếu lúc đó là y gặp Lãnh Luyện, vậy sẽ như thế nào? Cũng sẽ có mối tình sinh tử thế này sao?

Vô luận sinh ly tử biệt hay luân hồi chuyển thế, cũng không chia cắt được cha y với Lãnh Luyện. Vậy thì người hồng tuyến tương liên với y sẽ ở đâu đây?

Nghĩ vậy, trước mắt bỗng hiện lên một khuôn mặt quen thuộc.

Y ở bên Lãnh Luyện một ngàn năm, người nọ cũng quấn quýt si mê y một ngàn năm.

Nói ra còn cảm thấy buồn cười, toàn bộ thiên giới, đệ nhất kiêu ngạo tự phụ, không ai bì được tam hoàng tử. Vậy mà lại bị một diêm vương tính tình cổ quái như y mê đến thần hồn điên đảo. Cứ hai ba ngày lại chạy tới địa phủ, sau còn buộc y phải hận hắn.

Chỉ vì không chiếm được tình yêu của y, liền muốn hận ý của y.

Thiên hạ to lớn, sợ rằng không tìm được một tên ngốc như vậy.

La Khởi nghĩ tới ánh mắt u ám ẩn tình của Lãnh Vũ, nhịn không được bật cười. Nhưng lập tức nhớ lại hành động kỳ lạ của hắn hôm nay, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Hỉ nộ ái ố đã bị người kia ảnh hưởng…

Đây có phải là minh chứng… y đã thay đổi rồi không?

La Khởi cúi đầu nhìn bàn tay, vô luận thế nào cũng không tìm ra đáp án. Cuối cùng bởi vì lo lắng cho thương thế của Lãnh Vũ, y liền dứt khoát không thèm nghĩ nữa, mà đứng dậy đi về phía tẩm cung của hắn.

La Khởi từng mấy lần đến thăm bệnh, mỗi lần đều tới rất dễ dàng, nhưng lần này lại ngoài dự liệu, bị kết giới chặn lại.

Kỳ quái, sao lại bày ra kết giới?

La Khởi nhíu mày, thuận miệng đọc chú ngữ, định nhấc chân xông vào.

Kết quả vừa mới bước vào, đã bị một sức mạnh đẩy ngược trở lại, quần áo thậm chí còn bốc lên hỏa quang, căn bản không thể vào được.

Kết giới này thật cổ quái, cứ như là vì y mà thiết hạ vậy.

La Khởi nắm chặt tay, đáy mắt xẹt qua một tia ám sắc, dứt khoát vươn tay, đọc một chuỗi chú ngữ thật dài.

Lam quang trong lòng bàn tay lóe ra.

Bốn phía vang lên âm thanh xẹt xẹt, kết giới bắt đầu dần sụp đổ.

Bỗng một hắc y thanh niên tuấn tú tóc đen từ trong tẩm cung chạy ra, kêu lên: “Diêm vương đại nhân, hạ thủ lưu tình.”

La Khởi mỉm cười, nhưng không thu hồi phép thuật, chỉ mở miệng hỏi: “Kết giới này làm gì?”

“Điện hạ không khỏe, đang ở trong phòng tĩnh dưỡng. Cho nên cố ý thiết hạ kết giới để ngừa bị người khác quấy rầy.”

Thân thể không khỏe?

Thương thế của hắn nghiêm trọng đến thế sao?

La Khởi lập tức nhớ tới sắc mặt tái nhợt của Lãnh Vũ, cộng thêm mấy lần hắn đột nhiên té xỉu, bất tri bất giác thốt lên: “Ta muốn gặp hắn.”

Nghe vậy, nhất thời Nhược Vô lộ vẻ khó xử, lắp bắp nói: “Điện hạ nói, bây giờ không muốn gặp ai.”

La Khởi nhìn thái độ, đột nhiên rõ ràng, từng chữ từng chữ phun ra: “Ồ, hắn không muốn gặp ai? Hay là chỉ không muốn gặp ta?”

Lúc trước ở nhân giới, Lãnh Vũ đã che dấu điều gì đó, bây giờ thái độ càng thêm rõ ràng.

“Diêm vương đại nhân hay là trở về đi.” Nhược Vô khóe miệng có chút co rút, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, một hồi lâu mới dám nói.

Tay La Khởi run lên, lam quang trong lòng bàn tay ngày càng bùng to, trong mắt hình như còn xuất hiện cả hỏa quang.

Nhược Vô sợ chết khiếp, cơ hồ còn tưởng y muốn động thủ giết người.

Vậy mà La Khởi lại buông hạ mi mắt, chậm rãi thu hồi phép thuật, khóe miệng khẽ nhếch, thanh âm trầm thấp mềm mại động lòng người: “Nếu vậy, ngày khác ta trở lại.”

Dứt lời liền xoay người rời đi.

Nhược Vô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, rồi vội vàng chạy về phòng, đi tới bên giường, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, diêm vương đại nhân đã đi.”

Người trên giường chui hoàn toàn vào trong chăn, nằm yên không nhúc nhích.

Nhược Vô lại nói tiếp: “Lúc nãy diêm vương đại nhân trông thật đáng sợ, thuộc hạ còn tưởng ngài ấy sẽ động thủ, bị hù dọa gần chết. Điện hạ, ngài không gặp ngài ấy sao?”

“…Không gặp.” Lãnh Vũ thở hổn hển, giọng nói khàn đặc, hình như nói được hai chữ này, cũng đã hao hết khí lực toàn thân.

Nhược Vô tiến lên, nhìn thấy mấy sợi tóc bạc lộ ra ngoài chăn, bất giác kinh hãi, run giọng nói: “Cho dù không gặp diêm vương đại nhân, điện hạ cũng nên tìm Thu trưởng lão chứ? Tóc ngài…”

Lời còn chưa hết, chỉ nghe thấy Lãnh Vũ ho khan kịch liệt, toàn thân run rẩy không ngừng.

“Điện hạ, ngài lại ho ra máu?” Nhược Vô luống cuống tay chân, hoảng sợ nói: “Thuộc hạ đi tìm Thu trưởng lão.”

“Không được đi!” Lãnh Vũ lau tơ máu bên môi, vừa ho khan vừa lạnh lùng nói: “Ta nói bao lần rồi, bây giờ ta không thể gặp bất cứ ai cả!”

Không sai.

Không phải không muốn, mà là không thể…

Lãnh Vũ nhắm mắt, cố gắng cắn chặt răng, ngón tay phát run sờ tóc của mình, mái tóc đen dài, giờ đã trắng như cước.

“Điện hạ…”

Nhược Vô ở bên lẩm bà lẩm bẩm, nhưng Lãnh Vũ ngày càng mơ hồ, hoàn toàn không nghe rõ Nhược Vô nói gì. Cơn đau đớn vẫn bùng lên trong cơ thể, lúc lạnh lúc nóng luân phiên hành hạ hắn, rồi dần dần trở nên chết lặng.

Lãnh Vũ lại lâm vào hôn mê, lần nữa tỉnh lại, sắc trời bên ngoài cửa đã tối đen, Nhược Vô kích động đứng bên giường, nói: “Điện hạ, cuối cùng ngài cũng tỉnh!”

“Lần này ta ngủ bao lâu?” Lãnh Vũ cảm thấy cả người lâng lâng, không cảm thấy đau chút nào.

“Hai ngày.” Nhược Vô đắp chăn cho hắn, nói tiếp: “Hai ngày nay diêm vương đại nhân đều tới, càng ngày trông càng đáng sợ, hơn nữa cứ đứng ở ao sen không chịu đi. Bất quá nơi này cũng là thiên giới, chắc ngài ấy cũng không dám làm xằng làm bậy đâu?”

Trong miệng mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng lại khẩn trương vô cùng.

Dù sao vẻ mặt khi đó của người kia không thể dùng hai chữ “dữ tợn” để hình dung được.

Nghe vậy, Lãnh Vũ nhẹ nhàng ừ một tiếng, rồi giãy dụa ngồi dậy, định xuống giường.

Nhược Vô lại càng hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ.

Ai ngờ Lãnh Vũ hất tay ra, tự mình bước đi từng bước một.

Ngày ấy khi trở về thiên giới, hắn bị đau đớn hành hạ đến chết đi sống lại. Hôm nay lại hành động tự nhiên, hai chân cứ như đạp trên bông, thậm chí ngay cả cơn đau đớn cũng biến mất.

Hồi quang phản chiếu.

Bốn chữ này chợt lóe lên, nhưng vẻ mặt Lãnh Vũ lại cực kỳ trấn định, chỉ có đầu ngón tay có chút run rẩy. Hắn đi tới bàn của mình, sau đó ra lệnh Nhược Vô lấy gương đồng cho hắn soi.

Mái tóc bạc trắng, khuôn mặt tái nhợt, cùng đôi môi trắng bệch không còn chút huyết sắc… Rời tầm mắt, nhìn vào tay, đôi tay vốn gầy khô như củi, giờ lại xuất hiện đầy những vết rách lớn nhỏ, nhìn trông thật kinh khủng.

Không lâu nữa, những vết này cũng sẽ xuất hiện đầy mặt…

Tất cả, đều là báo hiệu của hồn phi phách tán.

Lãnh Vũ ném tấm gương đi, dựa vào bàn thở hổn hển, nhưng đáy lòng lại vô cùng bình tĩnh, không sợ hãi một chút nào. Nỗi thống khổ duy nhất chính là từ nay về sau, không thể nhìn thấy người kia nữa.

Thích y như vậy.

Một ngày không gặp cũng đã nhớ nhung, càng huống chi là sinh ly tử biệt.

Nghĩ vậy, con tim lại cảm thấy đau đớn.

Nhưng ít nhất… có thể gặp y lần cuối…

Lãnh Vũ cắn răng, đột nhiên tỉnh táo, quay đầu hỏi: “Diêm vương đang ở ao sen sao?”

“Vâng, hai ngày nay ngài ấy vẫn đứng đó.”

“Ừ.” Lãnh Vũ gật đầu, hai tay chống bàn, miễn cưỡng đứng lên, khàn khàn nói: “Nhược Vô, ngươi thay ta làm một việc.”

Nhược Vô ngẩn ngơ, vội vàng tới gần nghe lệnh.

Lãnh Vũ híp mắt, lười biếng nói mấy câu. Sau đó được Nhược Vô dìu ra khỏi tẩm cung, kết quả bởi vì sức khỏe yếu ớt, vừa mới đi được vài bước đã ngã xuống đất.

“Điện hạ?” Nhược Vô sợ hết hồn, vội vàng nâng hắn dậy.

Song Lãnh Vũ toàn thân phát run, chỉ động đậy một chút đã cảm thấy đau đớn tận xương. Hắn quỳ rạp trên mặt đất, há mồm thở dốc. Hồi lâu, mới miễn cưỡng động đậy hai tay, cố gắng bò dậy.

“Điện hạ…” Nhược Vô thấy hai tay hắn đã bị thương, chảy ra rất nhiều máu, nhưng cũng không nói nên lời.

Lãnh Vũ chỉ lắc đầu, nói: “Không sao đâu, đoạn đường còn lại để tự ta đi.”

Đây sẽ là lần cuối cùng…

Tựa như quá khứ, vô luận thống khổ cỡ nào, hắn cũng lựa chọn bước tới bên người kia.

Lãnh Vũ lung lay đứng lên, cứ đi vài bước, lại dừng nghỉ một chút. Đến khi tới ao sen, toàn thân hắn đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Nhưng hắn không thèm để ý, chỉ cố gắng trợn to hai mắt nhìn về phía xa xa.

Liếc mắt một cái đã thấy bóng hình quen thuộc kia, bộ y phục nhà Đường màu đen, mái tóc dài tới thắt lưng, khuôn mặt đẹp như vẽ, bạc môi như cười như không…

Cho dù tới lúc này, Lãnh Vũ vẫn bị người kia làm cho thần hồn điên đảo, nhất thời sắc mặt đỏ ửng, trống ngực như sấm. Một lúc lâu sau, mới phục hồi tinh thần, quay đầu nháy mắt với Nhược Vô.

Nhược Vô lui lại vài bước, hai tay xoay tròn, chậm rãi đọc chú ngữ.

Lát sau, bốn phía chậm rãi hình thành kết giới, những ngọn đèn ở hành lang tắt ngúm, hắc ám lan tràn khắp nơi.

La Khởi kinh hãi, lập tức ngưng thần, ý định làm phép đối kháng lại hắc ám. Song chưa kịp làm gì, bỗng có người từ đằng sau ôm lấy y.

La Khởi thuận thế túm lấy, phát hiện đôi tay kia lạnh lẽo như băng, mơ hồ còn run rẩy. Trái tim y đập thình thịch, nhẹ nhàng gọi: “Tam điện hạ?”

Không người nào lên tiếng.

Một lúc sau, mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của người kia vang lên: “Ừ.”

La Khởi cười rộ lên, một tay kéo người kia ra trước mặt, hỏi: “Cuối cùng cũng đồng ý gặp ta? Nếu muộn tý nữa, có lẽ tẩm cung của ngươi đã tiêu rồi.”

Dừng một chút, y lại hỏi: “Kết giới này là ngươi làm hả? Sao tối om vậy?”

Lãnh Vũ không đáp, hai tay vẫn ôm chặt lấy thắt lưng y.

La Khởi cũng không từ chối, mặc cho hắn ôm: “Nghe nói hai ngày nay ngươi ở trong phòng tĩnh dưỡng, đả thương lần trước chưa khỏi sao? Ngày đó tự dưng té xíu, cũng là vì vậy?”

Lãnh Vũ không đáp, chỉ thở dài một hơi, hỏi ngược lại: “Ngươi quan tâm tới thương thế của ta, có phải là vì trách nhiệm đúng không?”

“Đương nhiên, điện hạ bị thương là do ta, ta tự nhiên…”

Lời còn chưa nói xong, Lãnh Vũ đã bưng kín miệng y.

“La Khởi, nếu ta quấn quít lấy ngươi ngàn năm vạn năm, ngươi…” Cho dù trước mặt tối om, nhưng Lãnh Vũ vẫn cố gắng mở to hai mắt, nhìn thẳng vào mặt La Khởi, từng chữ từng chữ phun ra: “Ngươi có khả năng thích ta không?”

Một hồi lặng im, La Khởi mới vươn tay vuốt tóc Lãnh Vũ, cúi đầu trả lời: “Chuyện tương lai, không ai nói chính xác được.”

Ngữ khí vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, nhưng Lãnh Vũ chỉ cảm thấy cả người phát run, quang mang trong mắt lập tức biến mất.

Cơn đau đớn như phiên giang đảo hải mãnh liệt bốc lên, so với trước kia càng thêm kịch liệt, hắn biết thân thể này… đã đến cực hạn.

Lãnh Vũ không nhịn được nhắm mắt lại, dựa vào ngực La Khởi trong chốc lát, sau đó mỉm cười, ôn nhu nói: “Tương lai nhất định sẽ có nhiều người thích ngươi, đến lúc đó ngươi đừng vô tình thế này nữa nhé, không lại làm người khác thương tâm.”

Nam tử tuấn mỹ vô song này, chắc chắn sẽ có nhiều người vì y mà liều mạng, đáng tiếc… lại không có hắn…

Lãnh Vũ cười khẽ, sau đó ngửa đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi La Khởi, rồi lảo đảo vài bước, xoay người rời đi.

La Khởi ngẩn ngơ, vội vàng nắm lấy tay hắn, nhưng chưa chạm vào góc áo, bỗng mặt đất rung chuyển ầm ầm.

Kết giới trong nháy mắt vỡ tan, ánh đèn ở hành lang bùng sáng.

La Khởi mơ hồ nhìn thấy bình bóng của Lãnh Vũ, cùng… mái tóc bạc trắng…

La Khởi căng thẳng, khuôn mặt trầm xuống, càng nghĩ càng thấy không ổn.

Vừa rồi không phải hoa mắt đó chứ? Mấy ngày trước Lãnh Vũ còn khỏe mạnh, sao giờ đã biến thành thế này?

Ngày đó trên đường đột nhiên té xíu, sau đó cố ý thiết kết giới không cho y vào thăm, hôm nay lại tắt hết đèn mới bằng lòng hiện thân…

Vô cùng cổ quái!!!

La Khởi hít sâu một hơi, khuôn mặt tuấn tú từ từ lộ ra nụ cười, nhưng đáy mắt lại chứa đầy hàn ý.

Sớm biết thế này, ngày hôm trước đã trực tiếp xông vào rồi.

Nghĩ vậy, cũng không quan tâm nơi này là thánh địa thiên giới, La Khởi vung tay, đi nhanh về phía tẩm cung của Lãnh Vũ. Bị kết giới ngăn cản, y không chút do dự, đọc một chuỗi chú ngữ dài, rồi vọt vào trong.

Dưới áp lực của kết giới, quanh thân La Khởi nổi lên chút hỏa quang, nhưng y chỉ híp mắt, âm thầm gia tăng lực đạo, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ một chút công phu, La Khởi đã thuận lợi xông vào, nhưng ngó tới ngó lui cũng không thấy bóng dáng Lãnh Vũ đâu.

Sắc mặt trầm xuống, y hỏi: “Người đâu?”

“Diêm… diêm vương đại nhân?”

“Tam điện hạ đâu?”

“Cái này…” Nhược Vô trừng mắt nhìn, lắp bắp: “Điện hạ…”

Một hồi lâu cũng không nói rõ ràng.

La Khởi ngày thường nhẫn nại rất tốt, bây giờ bộ dáng vẫn tươi cười như cũ, nhưng lại vươn tay chạm nhẹ vào mặt bàn, chiếc bàn liền vỡ tung, hóa thành bột phấn theo gió bay đi.

Hai chân Nhược Vô run rẩy, không cách nào nói nên lời.

“Tam điện hạ rốt cuộc đi đâu?” La Khởi tiến lên vài bước, vươn tay chậm rãi chạm vào bờ vai Nhược Vô, nhẹ nhàng hỏi: “Còn nữa, tóc hắn làm sao vậy?”

Ngữ khí mặc dù êm ái, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ kinh khủng.

Sự tình cho tới bây giờ, Nhược Vô làm sao còn dám giấu giếm, đành phải đứt quãng khai thật mọi chuyện. Còn về việc nghịch thiên, hồn phi phách tán, hắn cũng chỉ biết qua qua, cho nên ăn nói lung tung, không đầu không đuôi.

Tuy vậy, La Khởi vẫn có thể hiểu rõ chân tướng.

Thì ra cái giá phải trả cho việc đưa phụ thân y vào luân hồi, không phải chỉ tổn hại linh lực, mà là… hồn phi phách tán.

Bốn chữ này, La Khởi đã quá quen thuộc.

Một ngàn năm trước, y đã từng tận mắt chứng kiến phụ thân hồn phi phách tán. Hôm nay, chẳng lẽ lịch sử lặp lại sao?

Nghĩ vậy, ngón tay La Khởi chậm rãi phát run, nét mặt tuy vẫn tươi cười như trước, nhưng thần sắc lại co rút, một cơn đau đớn từ ngực bốc lên.

Đột nhiên nhớ tới lúc nãy ở ao sen, Lãnh Vũ hỏi y câu kia.

Có khả năng thích hắn không?

Không phải hỏi thích hay không, mà là hỏi có thể hay không.

Mà y lại tùy tiện đáp cho có lệ giống quá khứ, ngay cả một chút xác minh cũng không có.

Ha ha…

La Khởi cười càng sâu, nhưng ánh mắt lại dữ tợn đến đáng sợ, lạnh giọng hỏi: “Chuyện này, sao tới giờ cũng không ai nói cho ta biết?”

“Tam điện hạ sử dụng cấm kỵ chi thuật, cho nên không dám nói cho người khác biết. Huống hồ chuyện lớn như vậy, nếu bị Thiên Đế biết được, vậy thì tiêu rồi?” Dừng lại một chút, Nhược Vô nói tiếp: “Tất cả đều là chủ ý của điện hạ, không liên quan đến thuộc hạ đâu.” (Băng Tiêu: anh Vô sợ chết quá, mất hết cả hình tượng tên nô tài trung thành = =”)

“Quả thật không liên quan tới ngươi.” La Khởi gật đầu, ánh mắt tóe lửa: “Ta cũng nên đi tìm tên kia tính sổ.”

Dứt lời, liền xoay người rời đi.

Y vốn tưởng Lãnh Vũ ngu đần, bây giờ mới phát hiện, hắn là một tên thiên hạ đệ nhất đại xuẩn tài.

Thậm chí ngay cả yêu cũng không chiếm được, vậy mà lại cố chiếm hận, đáng giá thế sao?

Hừ, ta còn lâu mới hận ngươi.

Ngươi càng muốn, ta lại càng không cho.

La Khởi nghiến răng nghiến lợi đi về phía trước, nhưng chưa được bao xa, đã nghe thấy tiếng Nhược Vô gọi: “Diêm vương đại nhân! Điện hạ tự biết đại nạn đã tới, nên muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh chờ đợi, không ai biết điện hạ đi đâu. Cho dù ngài muốn tìm, chỉ sợ cũng đã quá muộn.

Nghe vậy, La Khởi đứng lại, trong con mắt hiện đầy hàn ý.

Quá muộn?

Ý là, tên kia đã hồn phi phách tán sao?

Từ nay về sau, trên trời dưới đất, thượng cùng bích lạc, sẽ không tìm thấy Lãnh Vũ… một người toàn tâm toàn ý quấn quít si mê mình sao….

Cơn đau trong lòng lại bùng cháy.

Ánh mắt mơ mơ hồ hồ, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Lãnh Vũ bỗng hiện lên, trong đôi mắt tràn đầy tình ý, khàn khàn mở miệng hỏi: “Ngươi có khả năng thích ta không?”

“… Thích.” La Khởi nắm chặt tay, gian nan vạn phần phun ra chữ này. Sau đó hình như đột nhiên rõ ràng cái gì đó mà lấy tay che mặt, cất tiếng cười to.

Đương nhiên vốn là thích rồi.

Lãnh Vũ si luyến y đã ngàn năm, dù tim y có là sắt đá, cũng không thể không động tâm.

Chỉ là phần tâm tư này được giấu quá sâu, ngay cả y cũng không biết, chỉ thói quen được người nọ làm phiền, thói quen được người nọ quấn quít si luyến.

Lúc y mất đi lý trí mà đả thương tới Lãnh Vũ, sau đó liền cảm thấy vô cùng hối hận.

Rồi Lãnh Vũ trốn tránh y, càng làm y khó chịu.

Hết thảy những xúc cảm trên chẳng lẽ không phải là thích?

Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác, y hiểu ra thì đã quá muộn.

La Khởi thở hổn hển, chậm rãi ngừng cười, thần sắc cũng bình tĩnh lại, quay đầu hỏi Nhược Vô: “Cấm kỵ chi thuật sử dụng thế nào? Điện hạ có thể làm phụ thân ta chuyển thế trọng sinh, thì ta cũng có thể làm vậy.”

“Điều này sợ không được, chỉ có người kế thừa huyết thống của Thiên Đế mới có thể sử dụng nghịch thiên chi thuật.” Nhược Vô vừa nói ra, đã hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Bởi vì hắn nhìn thấy khuôn mặt La Khởi trở nên xám trắng, hai mắt đỏ au, thần sắc âm trầm, dù là ác quỷ bò lên từ dưới địa phủ, so ra cũng đẹp hơn y lúc này.

Xong hết rồi, xong hết rồi, diêm vương đại nhân nhất định sẽ đại khai sát giới.

Nhược Vô như nhũn ra, tự biết không thể chạy trốn, đành nhắm mắt chờ chết.

Nhưng một lúc lâu sau, cũng không thấy động tĩnh gì.

Trợn mắt nhìn rõ, lại phát hiện vẻ mặt dữ tợn của La Khởi dần biến mất, trở thành khuôn mặt ôn nhu nhã nhặn như cũ, y cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sai, dù ta làm cho hắn chuyển thế trọng sinh, cũng không còn là người kia nữa.”

Hắn là tên kiêu ngạo tự phụ, hống hách ngang ngược – tam điện hạ thiên giới, chứ không phải là một người chuyển thế lạ lẫm kia.

Trên đời này, trừ Lãnh Vũ ra, y không cần ai cả!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.