Huyền Cực Online

Chương 18



“Nghe kỹ, Tử Hàn, Ám, Lang Sinh, các ngươi là Chiến sĩ cùng Kiếm sĩ nên huyết nhiều, cho nên các ngươi sẽ đi trước mở đường. A Kiếm cùng ‘Chỉ một chữ – Suất’, chức nghiệp hai người đều là linh hoạt, mà hành động của Bạo Vĩ Hùng không tính là nhanh, nhiệm vụ các ngươi chính là ở trung gian đánh du kích, giết bao nhiêu con đỡ bấy nhiêu. Ta, Phù Sinh, Yêu Yêu và Dực là đứng phía sau đội Tử Hàn, dùng ma pháp và cung tiễn từ xa phóng vào Bạo Vĩ Hùng, cuối cùng bộc hậu chặn những công kích bất ngờ là đội Duy Tâm và Vũ Tiễn.”

Dựa vào tình huống trước mắt, cùng ưu nhược điểm trong chức nghiệp của mỗi người, Quạt Hương Bồ đưa ra chiến lược phù hợp nhất. (anh là Gia cát lượng của nhóm a, bonus: nick của a hình như cũng là cây quạt mà bác Khổng cầm nhỉ:D)

Gật đầu, tất cả mọi người tỏ vẻ hiểu được, lập đội hình dựa theo an bài của Quạt Hương Bồ, mọi người rất nhanh liền phóng về hướng đông nam.

“Tử Đằng, Tiểu Cầu, Tiểu Bạch, Tiểu Cửu, chúng ta lên nào.”

Thả sủng vật ra, Duy Tâm lộ vẻ nóng lòng, hắn muốn cho mọi người thấy Huấn thú sư không phải phế vật, không cần người khác đặc biệt bảo hộ, mà bản thân cũng có thể chiến đấu như mọi người.

“Cẩn thận một chút.”

Đứng cùng một trận chiến tuyến với Duy Tâm, Vũ Tiễn nhắc lên tiếng nhắc nhở, sau đó yên tâm đem phía sau lưng mình giao cho hắn. (liều thế)

Hắn tin tưởng ta. Nhận ra điều này làm cho Duy Tâm cảm thấy hết sức cao hứng, cũng thầm quyết định không để cho Vũ Tiễn thất vọng.

Chiến đấu thải mái ngoài dự liệu của mọi người, mọi người rất nhanh đánh đến rìa vòng vây của Bạo Vĩ Hùng, đang lúc mọi người chuẩn bị nghênh đón thắng lợi, thanh âm kêu to của Phù Sinh truyền tới.

“Là Bạo Vĩ Hùng BOSS!”

Khiếp sợ nhìn tiền phương, mọi người lúc này mới hiểu vì sao nơi này lượng lượng Bạo Vĩ Hùng mỏng nhất, nguyên lai nơi này có BOSS áp trận.

“Chúng nó sao lại thông minh như vậy.”

Duy Tâm thì thào lẩm bẩm, không phát hiện Vũ Tiễn lộ ra tia cười khổ bất đắc dĩ.

“Vẫn đi về phía trước, cố chạy ra khu an toàn đi, bây giờ có thể chạy thoát mấy người thì đỡ mấy người, mọi người đừng động BOSS.”

Quạt Hương Bồ quan sát chung quanh một chút, kinh hỉ phát hiện khu an toàn cách đó không xa, hét lớn.

Bạo Vĩ Hùng BOSS là BOSS cấp 500, cho dù cả bọn đang ở tình trạng hoàn toàn khoẻ mạnh cũng không nhất định là đối thủ của nó, huống chi hiện tại chật vật không chịu nổi như vậy, dược sắp cạn, thể lực thì đang ở trạng thái cực hạn.

“Phù Sinh, Yêu Yêu, Dực, Quạt Hương Bồ, Duy Tâm, các ngươi chạy trước, thời điểm đến được bên cạnh khu an toàn thì tái trợ giúp chúng ta.”

Tử Hàn ra mệnh lệnh.

Gật đầu, chúng ta năm người lập tức phóng về hướng khu an toàn,

“A Kiếm, Chỉ một chữ – Suất, các ngươi cũng chạy trước đi.”

Nhìn lại bằng hữu còn tại, Tử Hàn biết hiện tại chức nghiệp của a Kiếm cùng ‘Chỉ một chữ – Suất’ là không giúp ích được trong trường hợp này, bọn họ huyết quá ít, công kích quá yếu.

“Các ngươi chạy mau, ta có thể cho Tử Đằng cuốn lấy BOSS.”

Chờ cả bọn toàn bộ chạy đến bên cạnh khu an toàn, Duy Tâm phát hiện bọn Tử Hàn cũng sắp duy trì không được, vội vàng hô lên.

Bọn Tử Hàn cũng thập phần rõ ràng tình huống chính mình, thấy tất cả mọi người an toàn, cũng sẽ không cố học anh hùng cái gì, vội vàng hướng khu an toàn chạy tới.

“Tiểu Cửu!”

Nhìn Tiểu Cửu cấp bậc thấp nhất bị Bạo Vĩ Hùng BOSS một chưởng đánh văng sang một bên, lập tức mất hơn một nửa huyết, Duy Tâm hét to một tiếng, lập tức vọt ên.

“Duy Tâm!”

Không chụp Duy Tâm lại kịp, đứng ở khu an toàn, mọi người lo lắng kêu to.

“Duy Tâm!”

Lập tức phản ứng, Tử Hàn cùng Vũ Tiễn vội vàng xoay người đuổi theo.

“Kéo Tử Hàn về, ta có thể cứu Duy Tâm, nhưng cứu hai người thì rất miễn cưỡng.”

Thấy Tử Hàn đang bị thương cũng đuổi theo, Vũ Tiễn cũng thực đau đầu, nói với Ám và Lang Sinh.

Do dự một chút, hai người quyết định tin tưởng Vũ Tiễn, không để ý tử hàn giãy giụa, kiên quyết lôi hắn trở về khu an toàn.

Ôm cổ Tiểu Cửu, khi Duy Tâm chuẩn bị chạy thì BOSS đã vọt tới  trước mặt hắn, nhắm mắt lại, hắn chuẩn bị chờ đợt sống lại.

Nhưng qua hồi lâu Duy Tâm cũng nhận thấy cảm giác đau đớn như dự kiến, nghi hoặc mở mắt ra, hắn lúc này mới phát hiện mình đang trên không trung.

“Ngươi không sao chứ.”

Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai Duy Tâm, hắn mới phát hiện mình ở trong lòng ngực Vũ Tiễn, lúc này Duy Tâm mới biết được Vũ Tiễn nguyên lai là Thiên sứ Tộc, hơn nữa còn là Lục Dực Thiên sứ! (thiên sứ sáu cánh – Tổng lãnh thiên thần, Sếp đó)

Ngốc ngốc mà nhìn Vũ Tiễn cả người phát ra hơi thở thần thánh, ba đôi cánh khổng lồ lay động đập sau lưng hắn, cả người thật sự giống thiên sứ trong tranh.

Thấy Duy Tâm vô sự, mọi người ở khu an toàn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cả bọn mở to hai mắt nhìn cảnh đẹp khó gặp này, nam tử Lục Dực thiên sứ tuấn mỹ như hoạ đang ôm một tuấn mỹ nam tử khác, cảnh hai người đối diện nhau, đẹp đến khiến người ta quên  hô hấp.

“Bọn họ hảo xứng đôi a.”

Duy nhất Yêu Yêu cô gái mê mẩn nhìn hai người xong còn thốt lên trầm trồ tán thưởng.

Mà mấy ‘mống’ đang đứng cạnh Tử Hàn thì không hẹn mà cùng nhẹ nhàng lánh rất xa hắn, nếu như nói hiện tại Vũ Tiễn giống thiên sứ, thì hiện tại Tử Hàn tuyệt đối tựa như Tu La, thật khủng khiếp a.

Khi Vũ Tiễn mang Duy Tâm về lại khu an toàn, tất cả mọi người mệt đến ngồi phịch trên mặt đất, hoàn toàn không để ý hình tượng, ngã trái lại ngã phải, lại nằm lăn hẳn ra.

“Ta nhất định phải chém con gấu kia, dám làm bị thương Tiểu Cửu của ta!”

Duy Tâm nổi giận đùng đùng, hoàn toàn không phát hiện đám sủng vật của mình vừa nghe hắn thốt ra những lời này thì lộ ra vẻ mặt thật kinh ngạc, đương nhiên những người khác cũng đều không chú ý tới.

“Bạo Vĩ Hùng BOSS có nhược điểm là trái tim, nếu như có thể, chỉ cần đâm một nhát là xong.”

Vũ tiễn vừa băng vết thương vừa nói.

Có thể sao? Mọi người vừa nghĩ thầm vừa nhìn Bạo Vĩ Hùng BOSS, còn cao hơn ba người bình thường chồng lên, đang đứng ngay ngoài khu an toàn mà gầm rú.

“Nếu ma pháp cũng không phải không làm được, cung tiễn cũng có thể a.”

Quạt Hương Bồ nói.

“Không thể, nhất định phải có người đến gần, đích đem vũ khí đâm vào tim nó mới được.”

Lắc đầu, Vũ Tiễn phủ quyết đề nghị của Quạt Hương Bồ, nếu dễ giải quyết như vậy sao tính là BOSS cấp 500 chứ?

“Vậy phiền toái.”

Nhíu chặt mi, tất cả mọi người buồn rầu nghĩ.

“A Kiếm, ngươi có bao nhiêu vũ khí dư vậy?”

Ngồi kế bên a Kiếm, Duy Tâm hỏi.

“Vũ khí?”

Nghĩ nghĩ, a Kiếm đáp,

“Có thì có đó, bất quá vũ khí này rất kỳ quái nha.”

Nói xong liền đem một cây chủy thủ (dao găm) đen ra.

“Đây là cái gì a.”

Nhíu mày, Duy Tâm nhìn cây chuỷ thủ kỳ quái này, nhưng vẫn cầm lên.

“Ta cũng không biết a, vũ khí này ta không thể trang bị lên được (không thể dùng), bán lại không được tiền, cho nên cứ để đó.”

Nhún vai, a Kiếm giải thích.

“Bất quá, Duy Tâm, ngươi muốn vũ khí làm gì a, ngươi không phải Huấn thú sư sao.”

Làm gì có Huấn thú sư dùng vũ khí chứ, a Kiếm có chút kỳ quái.

Cười cười, Duy Tâm lớn tiếng nói:

“Để ta tới gần Bạo Vĩ Hùng BOSS đi.”

“Không được.”

Duy Tâm vừa nói ra, tất cả mọi người đều lên tiếng phản đối, đùa gì chứ, kêu Huấn thú sư đi ám sát BOSS, vậy nhóm chiến sĩ bọn hắn dùng làm gì a.

“Ta đã quyết định.”

Khó thấy Duy Tâm dị thường kiên trì quyết định của chính mình.

“Hảo, ta ủng hộ ngươi.”

A Kiếm đột nhiên mở miệng, mỗi khi Duy Tâm lộ ra vẻ mặt này, thì sẽ không có bất kỳ ai có thể dao động quyết định của hắn, làm bạn bè nhiều năm với Duy Tâm, a Kiếm đương nhiên ủng hộ hắn.

“Cám ơn ngươi.”

Gật đầu, Duy Tâm thập phần cảm kích, thật không hỗ là bạn bè của mình.

“Được rồi.”

Vũ Tiễn là người thứ hai lên tiếng ủng hộ,

“Bất quá, nhất định phải để ta mang ngươi đi.”

“Ngươi không nói, ta cũng muốn ngươi mang ta a, bằng không ta làm sao có thể tiếp cận con gấu kia được.”

Nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, Duy Tâm cười nói.

Nhìn mọi người lộ vẻ khó xử, Duy Tâm quyết định tiếp tục tạo áp lực,

“Mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không, ta đều phải làm như vậy, nếu có các ngươi hỗ trợ, phần thắng của ta sẽ cao hơn chút, nếu các ngươi không chịu hỗ trợ, cho dù một mình, ta cũng phải đi.”

Nghe Duy Tâm nói cương quyết thế, mọi người đành phải gật đầu, không thể để hắn đi một mình, vậy không khác gì hắn đi tự sát.

“Nếu tất cả mọi người đồng ý vậy thật tốt quá.”

Sắc mặt dịu đi, Duy Tâm khôi phục lại tươi cười như dĩ vãng.

“Chúng ta hoạch định một chút kế hoạch tác chiến đi.”

Thở dài, Quạt Hương Bồ phát hiện không ngờ Duy Tâm lại cố chấp như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.