“Ha, ha ha, Vũ Tiễn, ngươi sao lại chính là GM chứ? Nhất định là ta nhận nhầm, ngươi không thể là Vũ Tiễn?” Xấu hổ cười, Duy Tâm đánh vỡ trầm mặc.
“Duy Tâm, ta......” Vũ Tiễn không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể luống cuống nhìn Duy Tâm.
Nhìn người vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, ánh mắt Duy Tâm dần lạnh xuống, nụ cười trên mặt cũng tắt, hắn không thể tái lừa gạt bản thân.
“Vì cái gì thân là GM mà ngươi lại giả dạng làm người thường đến ngoạn trò chơi? Vì cái gì lại lừa gạt chúng ta?” Duy Tâm kích động hỏi, tuy rằng bình thường hắn đối mọi chuyện đều thờ ơ, nhưng hắn cực kỳ không thể chấp nhận bị lừa gạt, đặc biệt là bị bạn tốt lừa gạt.
“Ta...... Duy Tâm, ta......” Mím chặt môi, vốn sẽ không giỏi giao tiếp, Vũ Tiễn có vẻ càng lo lắng, cuối cùng lại không thể nói ra lời gì giải thích.
Ta nên nói cái gì đây? Nói rằng ta vốn là vì ngươi khiến cho trong trò chơi có BUG mà tiếp cận ngươi? Lại nói sau đó ta lại yêu ngươi rồi không muốn cùng ngươi tách ra? Ta có thể nói sao? Duy Tâm, ta có thể nói cho ngươi biết những thứ này sao?
(BUG có thể hiểu nôm na là những thiếu sót trong quá trình viết code, dẫn đến đem lại kết quả không đúng hay trái với dự kiến ban đầu…)
Trong mắt lóe ra tia phức tạp, Vũ Tiễn nhìn Duy Tâm, lại thủy chung không nói được lời nào, hắn đang sợ hãi, hắn sợ sau khi nói ra, Duy Tâm sẽ chán ghét hắn, cho nên chỉ có thể chần chờ, ngốc ngốc mà nhìn Duy Tâm.
“Vũ tiễn ngươi tên đại ngu ngốc này!” Duy Tâm mắng to, cũng không quay đầu lại, chạy mất.
“Duy tâm!” Muốn đuổi theo nhưng cước bộ lại trầm trọng đến không thể động, đuổi theo thì thế nào? Chẳng phải cũng lại không thể giải thích? Vũ Tiễn lâm phiền não.
Ngu ngốc, Vũ Tiễn tên ngu ngốc này, vì cái gì không đem sự thật nói ra, nói cho chúng ta biết hắn là GM, chúng ta cũng sẽ không dùng thái độ kỳ quái đến đối đãi hắn, sợ chúng ta lợi dụng hắn sao? Nếu sợ, vậy tại sao còn muốn cùng ở bên chúng ta.
Vô mục đích mà chạy sâu trong Tinh Linh Sâm Lâm, Duy Tâm đầy mình bốc hỏa, chán ghét bị lừa gạt, hắn thống hận nhất chính là bị người ta lừa gạt.
Dần dần cước bộ chậm lại, thể lực cạn dần, đến khi hắn dừng bước hẳn, mới giật mình phát giác mình lạc đường giữa rừng rậm, mà bên người không có bất luận kẻ nào, đến bọn Tiểu Cầu cũng không thấy, trời cũng bắt đầu biến thành màu đen.
Sợ hãi mà nhìn chung quanh tối đen, Duy Tâm trở mình cởi bỏ trang phục kiểm tra, lục tìm vũ khí, phát hiện chỉ có một ít đạn nổ, không có mấy thứ này, hắn quả thực yếu đuối, không có lực phòng ngự lẫn lực công kích.
Duy tâm chậm theo đường cũ đi về, vừa cẩn thận nhìn chăm chú tình huống chung quanh, sợ xuất hiện quái, nếu nhớ không lầm, trong Tinh Linh Sâm Lâm, quái đại đa số đều là chủ động công kích.
Một trận gió lạnh thổi qua, Duy Tâm siết chặt hai vai, thân thể không khống chế được mà run rẩy lên.
Tịch mịch, cô độc, những cảm xúc mà hắn sợ hãi nhất đột nhiên ập xuống bao trùm trái tim, đừng, đừng mà, ta chán ghét một mình, ta không muốn chỉ có một mình, trí nhớ cô độc thời thơ ấu như thủy triều cuồn cuộn, bão táp sóng dậy đập vào đáy lòng.
“A Kiếm, a Kiếm, ngươi ở nơi nào?” Luống cuống tay chân kết nối được hệ thống tư tán gẫu, trong ngữ điệu của Duy Tâm hơi hơi dẫn theo tia khóc nức nở.
“Duy, Duy Tâm?” A Kiếm sửng sốt một chút, hắn đã thật lâu không nghe được thanh âm yếu ớt như thế của Duy Tâm, từ mười lăm tuổi, Duy Tâm liền lấy kiên cường cùng tươi cười sáng lạn đến đối đãi mọi người mọi thứ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Duy Tâm sao đột nhiên trở nên yếu ớt như vậy?
Bởi vì Duy Tâm kết nối chính là hệ thống liên lạc của công hội nên tất cả mọi người trong công hội đều nghe được lời hắn, Tử Hàn lập tức hỏi: “Ngươi ở nơi nào? Duy Tâm, ngươi ở nơi nào?” Trong giọng nói tràn ngập lo lắng.
“Ta ở trong Tinh Linh Sâm Lâm.”
“Cụ thể ở toạ độ nào? Ta tới tìm ngươi?” Ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a, Duy Tâm. Làm ơn…
“Ta không biết, nơi này cái gì cũng không có, ta không biết toạ độ cụ thể của ta.” Trong giọng nói xuất hiện âm rung, bất luận kẻ nào đều có thể nghe ra tâm lý Duy Tâm lúc này phi thường không ổn định.
“Ở yên tại chỗ, Duy Tâm, đang ở nơi nào cứ ở yên đó, không nên cử động, ta lập tức tới tìm ngươi, chờ ta.” Dứt lời, Tử Hàn một khắc cũng vô pháp nhịn đi xuống, lập tức chạy ra khỏi lãnh địa, hướng Tinh Linh Sâm Lâm phóng như bay.
“Chúng ta cũng mau cùng đi.” Quạt Hương Bồ kêu lên, gọi thần chí mọi người trở về.
Mọi người như ong vỡ tổ đuổi theo Tử Hàn, ánh mắt đều mang tia lo lắng.