“Duy, Duy Tâm, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?” Lam Thiên Vũ đã khiếp sợ đến không biết nên nói gì cho phải, nguyện vọng lớn nhất mà xa vời nhất của hắn hiện giờ trở thành hiện thực một cách đột ngột và nhẹ nhàng như thế, hắn ngược lại không biết nên phản ứng ra sao, cứ sợ sau đó chính là công dã tràng, sợ mở mắt ra rồi phát hiện đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
“Ta đương nhiên biết, ta cũng không phải khờ đến mức không biết bản thân đang nói gì a.” Duy Tâm dở khóc dở cười nhìn Lam Thiên Vũ.
“Duy Tâm, Duy Tâm!” Lam Thiên Vũ lại đem Duy Tâm ôm chặt vào lòng, giọng nói lại tràn đầy kích động, “Thật sự không phải là đang nằm mơ chứ? Ta thật sự không phải là đang nằm mơ chứ?”
“Đương nhiên không phải, hiện tại cũng chưa đến tối, ngươi sao có thể nằm mơ.” Nghịch ngợm trừng mắt nhìn, Duy Tâm cười trêu hắn.
Mặt đỏ lên, Lam Thiên Vũ lẩm bẩm: “Ta, ta chỉ là rất cao hứng.”
“Ta biết, ta biết.” Ôm ngược lại Lam Thiên Vũ, Duy Tâm vùi mặt vào lòng hắn, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng, nhẹ mỉm cười, nhắm nghiền hai mắt lại tận hương không khí lắng ngọt dễ chịu này.
Thực xin lỗi, trước giờ vẫn không nhận ra được tình cảm của ngươi, vẫn đều không đáp lại tình cảm của ngươi.
“Vũ, ngươi có thể đem chuyện của ngươi kể lại cho ta biết không?” Duy Tâm chân thành nhìn Lam Thiên Vũ, những lời Lam Thiên Kiệt nói ngày hôm qua khiến hắn luôn thắc mắc thật sâu, hắn hy vọng giúp Lam Thiên Vũ.
“Đương nhiên rồi, ta chính là cố nhịn hơn nữa ngày mới không đuổi theo truy vấn ca ca của ngươi, ta sợ sẽ khiến ngươi lại miên man suy nghĩ rằng ta là thương hại ngươi mới đến tìm ngươi.” Duy Tâm tự tiếu phi tiếu liếc Lam Thiên Vũ, quả nhiên thấy hắn xấu hổ vờ ho khan hai tiếng. (tự tiếu phi tiếu: nửa cười nửa không)
Cười khổ ôm Duy Tâm ngồi trên giường, tựa vào đầu giường, Lam Thiên Vũ trầm tư suy nghĩ một lúc, suy nghĩ xem nên bắt đầu mở miệng như thế nào, Duy Tâm cũng không thúc giục, im lặng tựa vào trong lòng ngực hắn, chờ đợi.
“Ta là một thiên tài.”
“ân?” Chớp mắt, Duy Tâm nhìn Lam Thiên Vũ, nhưng không nói gì, chờ hắn nói tiếp.
“Cho nên ta từ nhỏ liền bị nhận sự giáo dục giành cho tinh anh, không hề có thời thơ ấu, không có bằng hữu, nếu có thì chỉ là vô số số liệu máy tính,
cho đến trước khi ta mười hai tuổi, ta đều không hề tiếp xúc qua với cha mẹ, chăm sóc ta chỉ có ca ca cùng với người hầu,
sau đó, cha mẹ ta mất vì tai nạn máy bay, ta mới rốt cục được thả ra, ca ca cho ta đi học đại học để ta có cơ hội cùng những người khác kết giao,
nhưng là, ta chung quy vẫn có thói quen lạnh như băng mà sống qua ngày.” Ánh mắt Lam Thiên Vũ trở nên có chút ưu thương, lại có chút ảm đạm.
“…”
Cho nên ngươi liền không hề biện giải chút gì sao, cho nên ngươi mới để cho ta hiểu lầm ngươi, ta biết ngươi không phải muốn vậy, mà căn bản là ngươi không biết nên làm như thế nào. Duy Tâm đau lòng Lam Thiên Vũ như vậy, quả nhiên, bọn họ là cùng một loại người mà.
“Không sao đâu, Vũ, hiện tại mọi chuyện đều không sao cả, ngươi cùng ta bên nhau, chúng ta có thể trải qua một cuộc sống hạnh phúc.” Duy Tâm ôm lấy Lam Thiên Vũ, một lần rồi lại một lần thì thầm vào tai hắn những lời hứa hẹn ngọt ngào ấm áp.
“Không.” Lam Thiên Vũ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn sâu vào con ngươi của Duy Tâm, ánh mắt thật kiên định mà lại sáng ngời, “Hạnh phúc là nên để ta mang đến dâng cho ngươi, ta sẽ cho ngươi hạnh phúc, Duy Tâm yêu quý.”
Lăng lăng nhìn Lam Thiên Vũ, Duy Tâm đột nhiên cảm thấy hốc mắt rất nóng.
“Ta tin tưởng ngươi, ngươi sẽ mang đến cho ta hạnh phúc, ta biết, cho nên ta cũng sẽ cho ngươi hạnh phúc nữa, chúng ta sẽ đều nhận được hạnh phúc.” Nửa quỳ trước người Lam Thiên Vũ, Duy Tâm nhẹ nhàng hôn lên trán của hắn.
Đúng vậy, chúng ta đều sẽ có được hạnh phúc, sẽ không lại cô đơn tịch mịch nữa. Lam Thiên Vũ cũng cười lên, hắn cảm giác được gông xiềng lạnh như băng đang vây khốn hắn, bất tri bất giác dần nới lỏng ra.
Sẽ không lại tịch mịch nữa, sẽ không cần cảm nhận sự tịch mịch nữa.....