Tiếng chuông cửa dồn dập đem Duy Tâm từ trong giấc ngủ ngon tỉnh lại, ngáp dài, đứng dậy, Duy Tâm vừa mở cửa liền thấy Mạch Vân Sa đứng trước cửa khiến hắn sửng sốt một hồi lâu.
“Mạch tỷ, ngươi sao lại tới đây?” Duy Tâm vừa nghi hoặc vừa hỏi, vừa đưa tay mở cửa.
Từ lần đi tìm Lam Thiên Vũ đến nay đã qua một tuần. Vào đêm hắn gặp Lam Thiên kiệt cùng Mạch Vân Sa, thấy trong game chỉ là cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi thôi, ở trong hiện thực thế nhưng đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, phản ứng của Duy Tâm khi đó có thể nói là phấn khích vạn phần nha.
“Tìm ngươi theo ta cùng đi ra ngoài dạo phố a.” Đem ba lô đeo lên vai, Mạch Vân Sa cười đến sang sảng.
“Không thể nào.” Duy Tâm bắt đầu khóc thét, vĩnh viễn đừng nên hy vọng một người luôn cả ngày làm việc ở nhà có thể có thể lực thật tốt.
“Được rồi, cả ngày ru rú trong nhà còn ra bộ dáng gì nữa chứ, thỉnh thoảng cũng nên đi ra ngoài dạo một chút a!” Mạch Vân Sa cũng mặc kệ Duy Tâm có nguyện ý hay không, lập tức đẩy mạnh nhóc vào phòng, “Mau đi rửa mặt chải đầu, ta chờ ngươi nga.”
Gặp kết cục đã định, Duy Tâm dù không muốn cũng không có biện pháp né, đành phải thở dài đi rửa mặt, thay quần áo.
Bị Mạch Vân Sa tha đi ra ngoài dạo suốt một ngày, Duy Tâm chết khiếp bò lại về nhà, thề về sau tuyệt đối sẽ không đi cùng phụ nữ ra ngoài dạo phố nữa =))), kia quả thực là khổ hình!!!
Tắm rửa xong, ăn chút đồ qua loa, Duy Tâm hôm nay lần đầu tiên mở máy tính lên, login vào trò chơi.
“A, Duy Tâm, ngươi tới rồi.” Duy Tâm vừa online đã bị Huyết Sắc Hồn Phách ôm vào trong lòng, đối với ánh mắt tức giận của Tử Hàn cùng Vũ Tiễn thì da dày như Huyết Sắc Hồn Phách căn bản không thèm để ý chút nào.
“Sao? Hôm nay sao mọi người đều login đầy đủ vậy?” Từ trong lòng ngực Huyết Sắc Hồn Phách ló đầu ra, Duy Tâm nhìn chung quanh cả bang hội một chút, kinh ngạc phát hiện tất cả mọi người đều đang online.
“Duy Tâm, nhắm mắt lại.” Vũ Tiễn mỉm cười đi tới trước mặt Duy Tâm.
“Sao thế?” Duy Tâm không rõ cho nên nhìn hắn chờ câu trả lời, mà Vũ Tiễn chỉ là nhìn hắn mỉm cười, ở đem ánh mắt nghi hoặc hướng sang những người khác, tất cả mọi người cũng đều chỉ nhìn hắn mỉm cười, tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Duy Tâm vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhắm nghiền hai mắt, lập tức cảm nhận được có một mảnh vải được che lên hai mắt của hắn.
Tayđược người khác dìu kéo đi, Duy Tâm cảm giác mình được dẫn ra khỏi bang hội.
“Chúng ta đi đâu?” Duy Tâm hỏi.
“Tới rồi ngươi sẽ đã biết.” Hơi thở của Huyết Sắc Hồn Phách, Tử Hàn cùng Vũ Tiễn vây quanh Duy Tâm, khiến tâm trạng bất an của nhóc chậm rãi thả lỏng, tin tưởng đi theo bọn họ.
“Tốt lắm, tới rồi.” Không biết đi trong bao lâu, bọn Tử Hàn rốt cục dừng lại.
Giây tiếp theo, mảnh vải che mắt được tháo xuống, mắt lập tức nhắm nghiền lại vì chưa kịp thích ứng với ánh sáng, qua một hồi lâu, Duy Tâm mới mở mắt ra, sau đó ngạc nhiên khi thấy Tu Y Pháp đứng ở trước mặt hắn.
“Tiểu Pháp?” Duy Tâm kinh ngạc kêu lên.
“Tâm Tâm, sinh nhật vui vẻ.” Tu Y Pháp mỉm cười nói, “Ta đáp ứng ngươi, muốn cho ngươi ở trong này tổ chức sinh nhật.”
Kinh ngạc trừng mắt nhìn, Duy Tâm lập tức cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ vừa mới chỉ đến 12 giờ, hôm nay là sinh nhật của hắn.
“Tiểu Pháp, cám ơn ngươi.” Duy Tâm cảm động nói, hắn không nghĩ tới Tiểu Pháp thật sự vì hắn làm được.
“Không chỉ là một mình ta nga, nơi này được tất cả mọi người tham dự, chuẩn bị tô chức sinh nhật cho ngươi, vì để ngươi ngạc nhiên, Mãn Thiên Phong Sa hôm nay mới tha ngươi đi dạo cả ngày a.” Tu Y Pháp cười thông báo.
Nhìn toàn bộ mọi người chung quanh, Duy Tâm thấy các bạn thân mến đều nhìn mình mỉm cười, che miệng, nhóc buộc bản thân không được khóc, hôm nay là ngày hạnh phúc, không thể khóc, nhưng cảm động dâng trào mãnh liệt dù cố thế nào cũng vô pháp ức chế.
“Được rồi, Tiểu Duy, ngươi cũng nên nhìn thử xem chúng ta chuẩn bị cho ngươi những thứ gì.” Huyết Sắc Hồn Phách đã nhận ra tâm tình của Duy Tâm, lập tức chuyển đề tài.
Gật đầu, cả đám cùng Duy Tâm theo Tu Y Pháp đi tới cái hồ nhỏ lấp lánh ánh bạc phía sau thần điện.
Hồ nuớc ban đêm không cần điểm xuyết thêm thứ gì, liền đẹp đến làm cho không người nào có thể hô hấp, ánh trăng trên mặt hồ chiết xạ ra ánh sáng man mác mê ly, vô số Huỳnh Hỏa Trùng (đom đóm) bay múa dập dềnh trên mặt hồ, làm cho này cảnh đẹp này càng tăng thêm vài phần thần bí và mỹ lệ mông lung.
Dưới ánh trăng, mọi người mỉm cười hướng về phía Duy Tâm chúc mừng.
“Là bí mật lớn nhất trong trò chơi này, ta hiện tại sẽ đem bí mật này nói cho ngươi biết, người sáng lập Huyền Cực lúc ban đầu, kỳ thật là phụ thân ngươi, đây là lễ vật mà sư phụ định tặng cho ngươi vào năm hai mươi lăm tuổi, mà máu của ngươi sở dĩ có thể thay đổi rất nhiều sự kiện và đồ vật, là vì máu của ngươi chính là chìa khóa, bằng không trò chơi này đâu còn cách nào khác vì ngươi mà khởi động chứ?
Mà Tu Y Pháp, lại chính là ca ca song sinh của ngươi, đáng tiếc mới sinh ra đã chết non, phụ thân ngươi vì bù đắp lại, ngay tại trong Huyền Cực này, một lần nữa sáng tạo ra hắn.” Hồn Phách một mạch đem bí mật cùng các hiện tượng kỳ quái trong trò chơi này đều giải thích ra.
Duy Tâm ngốc lăng đơ người ra, trong lúc nhất thời còn chưa thể tiêu hóa được tin tức kinh người như vậy, nhìn Tu Y Pháp mỉm cười hướng hắn đi tới, không thể tin được hắn thật sự là người thân của mình, ca ca song sinh của chính mình.
“Duy Tâm, sinh nhật khoái hoạt.” Ôn nhu ôm lấy Duy Tâm, Tu Y Pháp từ khi khôi phục thành hình dạng trưởng thành như hiện tại thì hắn đã biết hết tất cả mọi chuyện, nhưng hắn không muốn phá hư cuộc sống của Duy Tâm, đành phải bảo trì trầm mặc.
“Duy Tâm, để chúng ta cho ngươi xem lễ vật cuối cùng mà phụ thân ngươi để lại cho ngươi.” Hồn phách lấy từ trong túi tiền của Duy Tâm ra hạt châu thần bí màu xanh biếc lần trước hắn lấy được trong Tinh Linh Sâm Lâm kia, mở các ngón tay Duy Tâm ra, cắt nhẹ, máu nhỏ lên bề mặt hạt châu.
Đột nhiên hạt châu nổi lên lơ lửng, rồi khởi động chức năng như một máy chiếu, phóng ra một hình ảnh, nhìn hình ảnh 3D của phụ thân nhìn mình cười thật hiền lành, Duy Tâm che miệng lại, nước mắt rốt cuộc không thể ức chế, chảy dài trên má.
“Duy Tâm, chúc con sinh nhật hai mươi lăm tuổi thật khoái hoạt, thật xin lỗi, cha ly khai con nhiều năm như vậy, vẫn không thể cho con những sinh nhật hạnh phúc, cho nên cha sáng tạo ra trò chơi này, thay thế cha giúp con có được khoái hoạt, cha tin tưởng con nhất định có thể tại trong trò chơi này tìm được niềm vui, về sau nữa cũng sống thật vui thật vui, ba ba chúc phúc cho con trai yêu quý.” Hình ảnh cuối cùng của Hứa Thiên mà hắn nhìn thấy là đôi mắt ấm áp nhìn mình, cùng với nụ cười nhẹ, hình ảnh nhạt dần rồi biến mất.
Trong phút chốc, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện pháo hoa, chiếu sáng toàn bộ lục địa trong trò chơi, trên bầu trời hiện ra:
Duy Tâm, chúc con sinh nhật khoái hoạt!
Nhào vào lòng Tu Y Pháp, Duy Tâm vừa khóc vừa cười.
Con rất khoái nhạc, ba ba, thật sự, phi thường cảm tạ cha đã vì con mà sáng tạo ra trò chơi này, tại đây, con không chỉ nhận được tình bằng hữu, tình thân nhân mà còn có được tình yêu, về sau con nhất định còn có thể nhận được hạnh phúc, nhất định sẽ nhận được.
Ánh mắt nhất thời nhìn qua a Kiếm, Tu Y Pháp cùng các bạn khác, cuối cùng dừng trên người Tử Hàn, Vũ Tiễn cùng Huyết Sắc Hồn Phách, Duy Tâm ngừng nước mắt, mỉm cười lên.
Sinh nhật hai mươi lăm tuổi, hắn không hề tịch mịch.