Huyền Cực Online

Chương 8



Đóng “Mật Tán Gẫu”, ban đầu còn cảm thấy bản thân tràn đầy nam tử hán khí khái, nhưng chờ Duy Tâm nhìn rõ vị trí mình đang đứng thì đột nhiên rất muốn đổi ý kêu Tử Hàn lại đây cứu mình.

Trời ạ, ta ngày hôm qua thế nhưng đứng tại khu đánh quái mà logout!

Âm thầm kêu thảm một tiếng, Duy Tâm vội vàng mở túi đạo cụ ra, sống chết lục tìm, Hồi Thành Trục a, Hồi Thành Trục, ngươi mau xuất hiện đi, ta hẳn là có mua mà. (Trục, hay còn gọi là quyển trục, một loại sách thẻ tre hoặc giấy cuốn thành ống tròn như tranh hay thư pháp, Trục trong game được dùng như vé hay lệnh bài)

Mà khi duy tâm lục tìm hết “túi đạo cụ” cùng “Vòng Tay Không Gian May Mắn”, hai mắt vô thần nhìn phía trước, đột nhiên kêu lên thảm thiết.

“A ~~~ ta thế nhưng lại quên mua Hồi Thành Trục!”

Thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, không tiếng động mà rơi lệ, Duy Tâm cảm thấy mình thật thê thảm a, vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì ta thế nhưng không có mua Hồi Thành Trục, cái này xong rồi.

Mặc kệ! Ngựa chết làm ngựa sống y đi! (tới đâu hay tới đó) Duy tâm nhắm mắt cắn răng một cái, vẻ mặt thấy chết không sờn, cũng không ở đây tiếp tục tự hối tiếc bi ai.

Đem Tiểu Cầu cùng Tử Đằng thả ra làm bảo tiêu, Duy Tâm một bên cầu nguyện, một bên thật cẩn thận mà đi về phía thành trấn.

Bất quá vận khí tốt dường như đã dùng hết trong ngày hôm qua rồi, lời cầu nguyện của hắn không hề có tác dụng, mới đi vài bước, một con Hấp Huyết Lang Vương uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở trước mặt.

Thấy Hấp Huyết Lang, đầu óc Duy Tâm như muốn đình chỉ hoạt động. Trời ạ!!! Ta tạo nghiệt gì rồi, ngươi lại đối với ta như vậy.

Tuy rằng Hấp Huyết Lang Vương chỉ là một BOSS cấp 100, nhưng Duy Tâm hắn chỉ là một tiểu Huấn thú sư cấp 35 mà thôi, tuyệt đối “chơi” không lại nó.

Bất quá oán hận thì oán hận, thúc thủ chịu trói rồi bị giết là không thể, tốt xấu cũng phải vì sự sinh tồn của chính mình mà đấu tranh một chút. (giãy giụa a)

Vuốt vuốt tóc, duy Duy Tâm mau chóng khôi phục bình tỉnh, chỉ huy Tử Đằng trói chặt Hấp Huyết Lang vương, Tiểu Cầu tuy rằng chỉ có cấp 20, còn chưa phun ra được đặc chiêu của Long tộc là Long Viêm (Lửa rồng), bất quá đã có thể phun một ít tiểu hoả cầu, chính mình lấy ra Đậu Tiên (roi), vận dụng tốc độ nhanh nhẹn bao vây lấy nó.

Tuy rằng cả bọn lực công kích rất thấp, nhưng giống ruồi bọ vây quanh bên cạnh, chỉa đông xin tí huyết lại chỉa tây xin thêm tí huyết, cũng làm con lang thấy thật phiền toái.

Quả nhiên nhịn không được quấy rầy, Hấp Huyết Lang Vương phát hỏa, một trảo chụp xuống người của Duy Tâm, tuy rằng né tránh kịp thời, nhưng cũng vẫn “dính chưởng” một chút, máu tươi liền tuôn ra, nóng rát đau đớn liền ập xuống, đau đến hắn không khỏi thấp giọng chửi thầm, đáng chết, trò chơi làm đến chân thật như vậy làm gì?

Còn chưa kịp oán giận bao nhiêu, Tiểu Cầu cũng duy trì không được, bị Lang Vương một chưởng hất té trên mặt đất, huyết lập tức giảm hơn phân nửa, đau lòng nó nên Duy Tâm lập tức triệu hồi nó, nốc thuốc vào miệng, hắn thật sự là bùng lửa lên nha.

Đứng lên, Duy Tâm thừa dịp Lang Vương đang dây dưa với Tử Đằng, từ trong túi lấy ra Tân Thủ Kiếm, lật kiếm lại, hắn đối với kỹ thuật phóng  của mình cực kỳ tin tưởng, quả nhiên, Lang Vương trực tiếp bị kiếm phóng tới đâm trúng mắt, huyết lập tức giảm một nửa.

[Hệ thống thông báo ngoạn gia Húc Nhật Duy Tâm học được kỹ năng ném mạnh.]

What?! há hốc mồm, cái này cũng được a, mặc kệ nó, nghĩ nhiều cái gì, phóng trúng là được. Lang Vương bị chọc giận, ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng, ánh mắt dữ tợn, Duy Tâm bị nó nhìn chăm chú sợ nổi da gà, đột nhiên nghe thấy được thanh âm từ hệ thống kêu lên.

[Hệ thống thông báo Hấp Huyết Lang vương bị chọc giận, tốc độ, lực lượng toàn diện tăng lên.]

-Khờ dại đã giết ta.-

Nghe xong thanh âm thông báo ác mộng, trong đầu liền hiện lên năm chữ này, sửng sờ thấy móng vuốt Lang Vương hướng chính mình chộp tới.

“Tránh ra.”

Một thanh âm dường như từng quen biết hướng về Duy Tâm hô lên, sau đó hắn cảm giác bị một cỗ ngoại lực kéo sang một bên.

Một thân ảnh tuyết trắng chắn trước mặt Duy Tâm, chặn lại đòn công kích của Lang Vương, sau đó bạch y nhân nhảy lên cao, duy tâm thấy tay hắn tụ tia chớp, hắn phóng tia chớp thẳng xuống đầu Lang Vương, nháy mắt giết chết con sói bự.

Toàn bộ quá trình, động tác của bạch y nhân giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động đến lưu sướng, hoàn mỹ đẹp như nghệ thuật, Duy Tâm nhìn xem mà không ngừng hâm mộ.

“Ngươi có sao không ?”

Giải quyết  Lang Vương xong, bạch y nhân ngồi xổm xuống trước mặt Duy Tâm, vừa hỏi, vừa đổ dược vào miệng hắn.

Nuốt viên thuốc vào, Duy Tâm cảm giác cả người vô cùng thư sướng, miệng vết thương cũng lấy tốc độ kinh người khép lại.

“Ta không sao, cám ơn ngươi.”

Cảm kích mà nhìn hắn, Duy Tâm thật sự quá cảm động.

“Vậy là tốt rồi.”

Khẽ động khóe miệng, hắn lộ ra một nụ cưới thản nhiên, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Giữ chặt góc tay áo bạch y nhân, Duy Tâm đỏ mặt hỏi :

“Xin hỏi, ngươi có Hồi Thành Trục không?”

Sửng sốt một chút, bạch y nhân lắc đầu nói:

“Ta không mang.”

Xong đời, xem ra hôm nay ta nhất định phải chết để đi trở về.

Giống bóng cao su bị xì, Duy Tâm ngồi phịch ở trên mặt đất giả chết.

“Ngươi tên gì? Cấp mấy?”

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng tao nhã của bạch y nhân truyền tới.

Nguyên lai hắn còn chưa đi, ngẩng đầu nhìn hắn, Duy Tâm cảm thanh âm của hắn thập phần quen thuộc, thốt ra:

“Chúng ta có phải từng gặp nhau?”

Ngây người một chút, Bạch y nhân hỏi lại

“Ngươi nói xem?”

Ta cũng không biết mới hỏi ngươi, bĩu môi, Duy Tâm mới trả lời vấn đề thứ nhất của hắn,

“Ta gọi là Húc Nhật Duy Tâm, cấp 35, long tộc Huấn thú sư.” (Húc Nhật: mặt trời mọc)

“Ta gọi là Vũ Tiễn (mũi tên gắn lông vũ), ngươi không có cách nào rời đi đúng không, ta mang ngươi đi.”

Dứt lời, Vũ Tiễn liền đưa ta kéo Duy Tâm từ mặt đất đứng lên.

Nghe xong vũ Tiễn tự giới thiệu, Duy Tâm lại sửng sốt một chút, vận khí của ta cũng  tốt quá đi, trong hai ngày mà gặp được người đứng trong mười đại cao thủ, bất quá nghĩ đến có Vũ Tiễn, người đứng thứ hai trong bảng cấp bậc giúp mang ta ra ngoài, trong lòng ta thả lỏng nhiều.

Duy Tâm chú ý tới Vũ Tiễn cũng không nói ra cấp bậc cùng chức nghiệp của hắn, nhưng nếu hắn không muốn nói, thì mình cũng không nên hỏi, bất quá vừa thấy màn đánh nhau khi nãy là biết hắn nhất định là chức nghiệp ẩn.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi luyện cấp hay không?”

Nghĩ nghĩ, Vũ Tiễn mở miệng hỏi, mặt nhăn nhíu mi, trong mắt tựa hồ mang bất mãn nhìn ta.

Ta làm sao chọc tới hắn rồi? Gãi gãi đầu, ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra a, bất quá vẫn nên cự tuyệt  hảo ý của hắn, vừa rồi đã phiền toái hắn, chậm trễ hắn luyện cấp thì không tốt.

“Ta không nên làm phiền ngươi, trò chơi sắp nâng cấp, ngươi cũng nên thừa dịp trong khoảng thời gian này hảo hảo luyện cấp a, không thể bởi vì ta mà chậm trễ, dù sao lấy được thành tích đứng thứ hai chắc không dễ dàng đi.”

“Ta không cần mấy thứ này.”

Vũ Tiễn phản bác.

“A, nếu nói như vậy, chờ trò chơi nâng cấp xong, ngươi lại giúp ta đi, đến lúc đó ngươi không được từ chối nga.”

Duy Tâm không muốn khiến hắn nghĩ mình không muốn hắn giúp, dù gì người ta cũng có hảo ý.

Quả nhiên nghe xong câu nói kế tiếp của Duy Tâm, sắc mặt Vũ Tiễn đã khá nhiều,  gật đầu, hắn nói:

“Ta đây mang ngươi trở về.”

Có Vũ Tiễn siêu cấp bảo tiêu hộ tống, Duy Tâm lông tóc vô thương bình an về đến Huyền Mộng thành, cùng hắn trao đổi danh thiếp bạn tốt với nhau (chức năng add danh sách hảo hữu), hai người chia tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.