Thư Hữu Kim nghe được Thạch Mục nói lời ấy, cũng cười ha ha một tiếng, ánh mắt nhất thời chuyển sang nhìn về phía đầu vai Thạch Mục. Nơ đó, Thải Nhi vẫn còn đang mơ màng ngủ. Hắn mở miệng nói:
- Thạch huynh nói gì vậy? Tại hạ cũng không phải bảo Thạch huynh tới thôi diễn cấm chế này. Mà ta muốn mượn con Can Anh này của Thạch huynh. Lấy thiên phú thần thông thị lực của nó, tìm được cơ quan trung tâm của cấm chế, tiếp theo mở ra cấm chế.
- Muốn ta hỗ trợ?
Thải Nhi vừa nghe nhắc tới mình, ngay lập tức liền trở nên hăng hái.
- Không sai. Chuyện này không có ngươi hỗ trợ, không thể làm được.
Thư Hữu Kim quả thật nói.
- Thạch Đầu, thấy không? Chuyện này không phải Thải gia ta ra mặt, liền không thể làm được. Đã biết tầm quan trọng của ta chưa?
- Từ trước đến nay Phi Thiên Thử Tộc lấy thành tín lập thân. Nói làm, nhất định sẽ làm.
Thư Hữu Kim vỗ ngực nói.
- Vậy ngươi có thể cho bao nhiêu?
Hai tròng mắt Thải Nhi xoay chuyển, lại hỏi.
- Năm cái.
Thư Hữu Kim nói.
- Quá ít. Năm mươi còn tạm được!
Thải Nhi nói.
- Thải gia, đây chính là linh thạch tiên phẩm. Cho dù thế lực tông môn bình thường muốn tìm được một viên cũng không dễ dàng... Như vậy đi, ta cho ngươi mười cái, ngươi thấy thế nào?
Thư Hữu Kim cười khổ một tiếng nói.
- Hai mươi cái. Thiếu một cái cũng không làm!
Thải Nhi nói.
- Được! Hai mươi thì hai mươi. Thành giao!
Thư Hữu Kim cắn răng một cái, đồng ý.
Thạch Mục thấy Thải Nhi đáp ứng đối phương như thế, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
- Khoan đã! Ta còn chưa có đáp ứng ngươi.
Thạch Mục mở miệng nói.
- A nha, Thạch huynh, ngươi xem này... cái này...
Thư Hữu Kim mới vỗ gáy mấy lần giống như chợt nhớ ra, có chút khó khăn nói.
Thải Nhi cũng lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn về phía Thạch Mục. Trong mắt hiếm có một lần có thêm vài phần khẩn cầu.
- Hiện tại ta không có nhiều thời gian lắm. Nếu muốn bớt thời gian đi cùng ngươi một lần, cũng không phải là không thể được. Nhưng bảo vật trong Địa Cung, ta muốn được tùy chọn mười món.
Sau khi hai người bàn bạc, liền điều khiển phi xa tiếp tục bay về phía trong biển sao.
...
Sau gần nửa ngày, hai người Thạch Mục xuất hiện ở trên Phụ Thục Tinh, trong một mảnh thành quách di tích kéo dài tới ngàn dặm.
Lại dưới chân hắn chất đầy đá gạch ngói vụn sứt mẻ. Trước mắt đều là tường thành bị tàn phá, trải dài và nhà cửa đôt nát bên trong thành.
- Ở đây thật sự là Phụ Thục Tinh sao?
Chân mày Thạch Mục hơi nhíu lại, hỏi.
- Thạch huynh, nơi này thật sự là Phụ Thục Tinh. Tuyệt đối không sai. Ở đây từng là một trong những tinh cầu phụ thuộc phồn hoa giàu có và đông đúc nhất của Phi Thiên Thử Nhất Tộc ta. Vị trí dưới chân chúng ta là Tụ Lưu Thành, là thành lớn đã từng có nhân khẩu lên tới ngàn vạn. Hiện tại lại bị đám man tử không được khai hóa Cổ Man Tộc kia làm thành bộ dạng như vậy.
Thư Hữu Kim nói, trong mắt lóe lên một sự cừu hận.
- Ta từng nghe nói qua, Thiên Thử Nhất Tộc thân là một trong tám tộc Hoang Cổ Phi, cực giỏi vơ vét của cải. Mỗi một tộc nhân đều là nhân tài buôn bán trời sinh. Đã từng là chủng tộc giàu có và đông đúc nhất trong tám tộc Hoang Cổ, thậm chí là trong toàn bộ tinh vực Thiên Hà.
Thạch Mục nói như thế.
- Ha hả, không nghĩ tới Thạch huynh cũng có nghe được về thời huy hoàng đã qua của tộc ta. Không sai, nếu không phải như vậy, sau khi Thiên Đình đánh bại Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, cũng sẽ không liền lập tức lấy Phi Thiên Thử Nhất Tộc chúng ta ra khai đao. Tai họa lớn ngàn năm trước, trong tám tộc Hoang Cổ, có thể nói Phi Thiên Thử Nhất Tộc chúng ta là tổn thất nghiêm trọng nhất.
Thư Hữu Kim cười khổ một tiếng nói.
Sau khi Thạch Mục nghe xong, trầm mặc một hồi.
- Ta nhìn thấy nơi này đều đã bị lột một lớp da. Thật sự có bảo tàng tồn tại sao? Tiểu lão thử, ngươi sẽ không gạt chúng ta chứ?
Sau khi Thải Nhi hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi.
- Ha ha, Thải gia đừng lo lắng. Cấm chế Cực Diễn trong tộc của ta lưu lại vẫn còn. Như vậy bảo vật trong Địa Cung khẳng định vẫn còn. Chúng ta cũng đừng trì hoãn nữa. Đi thôi.