Huyền Giới Chi Môn

Chương 1106: Thanh Danh Tiệm Khởi (2)



- Theo ta được biết, Cự Viên Tộc ẩn cư ở gần Linh Lam Tinh, đó là nơi xa xôi hẻo lánh trong Thiên Hà Tinh Vực. Cách Chu Tước Tinh rất xa, gần như là ngang qua nửa cái Thiên Hà Tinh Vực rồi nhỉ.

Thư Hữu Kim nghe vậy, trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói.

- Ta lần này tới đây là muốn nhờ ngươi tìm giúp xem có đường nào để quay về.

Thạch Mục chau mày lại nói, cười khổ trong lòng.

Tin tức của Thư Hữu Kim đích thực vô cùng linh thông, dù là trong Thiên Hà Tinh Vực thì mạng lưới tình báo của hắn cũng không hề nhỏ.

- Thứ cho ta nói thẳng, từ đây mà đi về Linh Lam Tinh khó khăn ở chỗ là phần lớn Tinh Cầu đã bị Thiên Đình chiếm cứ, muốn đi qua quả là rất khó.

-

Thư Hữu Kim thở dài một hơi, nói.

- Bên trong Thiên Hà Tinh Vực rút cuộc tình hình hiện tại như thế nào rồi?

-

Thạch Mục hỏi.

- Ba năm trước Thiên Phượng và tam đại tộc khác liên hiệp với một số tộc nhỏ, chính thức kết thành liên minh, đối kháng Thiên Đình. Tuy nhiên giữa các bên lại có các kiểu lý do dẫn đến việc hình thành liên minh không thuận lợi. Nơi nơi bị Thiên Đình khống chế, hiện nay hơn nứa số Tinh Cầu đã bị Thiên Đình chiếm cứ kiểm soát.

-

Thư Hữu Kim cười đau khổ nói.

- Cái gì! Hơn nữa số Tinh Cầu đã rơi vào tay Thiên Đình? Không phải Thiên Phượng và Tam Tộc bọn hó đã kết thành liên minh rồi sao?

-

Thạch Mục trong lòng trầm xuống.

- Cũng không thể trách bọn họ, liên minh của bọn họ chỉ có chưa đến ba phần tộc chúng gia nhập. Thiên Đình ngược lại mấy năm nay phái thêm rất nhiều binh lực đến Thiên Hà Tinh Vực, liên minh tự nhiên sẽ rơi vào thế yếu.

-

Thư Hữu Kim nói.

- Chỉ có ba phần tộc chúng gia nhập? Sao có thể như vậy?

-

Thạch Mục ngạc nhiên hỏi.

- Chủ yếu là do ba năm về trước Thiên Đình tập kích Phượng Dực Thành, trận chiến đó đã ảnh hưởng nặng nề đến uy tín của Thiên Phượng Tộc và tam tộc khác, rất nhiều tộc nhân vốn có ý định gia nhập liên minh đều đã từ bỏ.

-

Thư Hữu Kim nói.

- Thì ra là vậy.

-

Thạch Mục chậm rãi gật đầu.

- Thiên Phượng Tộc và tam tộc uy tín giảm mạnh, có điều, Thạch Mục huynh, cũng nhờ huynh mà giờ đây tiếng tăm của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc nổi lên rất mạnh. Rất nhiều người trước đây từng đi theo Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc đều hy vọng Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc có thể một lần nữa đứng ra lãnh đạo các tộc khác, đánh bại Thiên Đình, lần nữa làm nên huy hoàng.

-

Thư Hữu kim hai mắt sáng quắc nhìn sang Thạch Mục, nói xong Thạch Mục vô cùng kinh ngạc.

- Cái gì!

-

Thạch Mục ngẩn ra, trong đầu nghĩ lại những chuyện lúc nảy ở ngoài gặp phải, lúc này trong lòng mới hiểu ra.

- Tình hình ngàn năm về trước Bạch Viên lão tổ dẫn dắt bách tộc, đối kháng Thiên Đình vẫn cứ rõ ràng trước mắt. Rất nhiều tộc nhân từ tận đáy lòng kính phục vua của yêu tộc chỉ có duy nhất Bạch Viên lão tổ. Xảy ra hiện tượng này cũng không có gì là kỳ lạ.

-

- Thạch Mục huynh lần này quay về Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, có thể đem chuyện này nói lại cho các trưởng lão trong tộc biết. Nếu như lúc này Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc đứng ra hô hào, Phi Thiên Thủ Tộc tôi nguyện ý dốc sực tương trợ!

-

Thư Hữu Kim nghiêm túc nói.

Thạch Mục sắc mặt có chút thay đổi, có chút trầm ngâm rồi lập tức gật đầu nói:

- Những lời này của Thư huynh, Thạch mỗ nhất định sẽ truyền đạt lại, tận lực thôi thúc để chuyện này có thể thành.

-

Lần này liên minh cùng với Thiên Phượng Nhất Tộc có chút trở ngại, sợ rằng khó có được hiệu quả, tuy nhiên có thể xác nhận được an nguy của Tú Nhi cũng coi như đã hiểu được nỗi lòng của hắn.

Hiện tại, huyết mạch Di Thiên Cự Viên của hắn đã được thức tỉnh, như vậy khi quay về Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc liền có thể lấy ra tín vật Tộc trưởng. Danh chính ngôn thuận thống soái cả Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc.

Chẳng biết tự lúc nào, trong lòng hắn đối với Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc nảy sinh ra nhiều loại cảm giác mà hắn cũng không thể giải thích được. Làm cho hắn trong lúc bất tri bất giác liền quan tâm tới sự an nguy, hưng vong của tộc.

Thật ra suy nghĩ một chút mà nói, ví như Di Dương Tinh Vực bày ra trước mắt, hắn cũng không muốn lại nhìn thấy cảnh Di Dương Tinh Vực sinh linh đồ thán.

- Quá tốt rồi, có lời này của Thạch Mục huynh, thì ta yên tâm rồi! Thiên Hà Tinh Vực tình hình hiện nay vô cùng gay go. Nếu như tiếp tục không có người đứng ra, e rằng mất trọn vào tay Thiên Đình chỉ là chuyện sớm muộn.

-

Thư Hữu Kim khuôn mặt vui mừng nói.

Thạch Mục nhìn Thư Hữu Kim với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Người này trước giờ đều luôn mang lại cho hắn cảm giác toàn thân sặc mùi tiền, lại có thế lực. Không ngờ hôm nay gặp nói chuyện phải trái rõ ràng, đầu óc lại cũng đại lượng.

- Đúng rồi, tất cả những gì hôm nay ta và huynh nói với nhau, Thạch Mục huynh nhất định không được để Thiên Phượng và tam tộc biết. Tam đại tộc vẫn luôn cật lực phản đối việc Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc quay trở lại, nếu để bọn họ biết được sợ là sẽ gây ra rắc rối lớn.

-

Thư Hữu Kim chợt nghĩ tới chuyện này, trịnh trọng nói.

- Ta hiểu rồi.

-

Thạch Mục ánh mắt lóe lên.

Như vậy xem ra, Thiên Phượng Nhất Tộc dùng trăm phương ngàn kế cản trở hắn và Chung Tú thành thân, có thể cũng là vì lý do này.

- Vậy được, Thạch huynh ngồi ở đợi ta một chút, bây giờ ta đi điều tra lấy tình báo ở Thiên Hà Tinh Vực, tìm cho huynh một con đường an toàn để trở về.

-

Thư Hữu Kim nói xong, đứng dậy đi ra.

Sau khi Thư Hữu Kim đi, Thạch Mục đứng dậy, trầm mặc một lát rồi bỗng nhìn sang An Hoa hỏi:

- An Hoa, ngươi có biết tình hình hiện tại của Viêm Hổ Nhất Tộc các ngươi không? Ngày nay Thiên Hà Tinh Vực rơi vào hỗn loạn, tộc các ngươi hẳn cũng đã chịu ảnh hưởng ít nhiều.

-

- Không giấu gì công tử, từ ngày tôi rời khỏi tộc đi tới nay thì chưa quay về lại. Mấy năm nay cũng vẫn luôn ở tại Phượng Dực Thành, thật sự không biết gì chuyện trong tộc.

-

An Hoa lắc lắc đầu nói.

Thạch Mục nghe vậy gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

- Công tử lẽ nào là muốn liên lạc với Viêm Hổ Nhất Tộc, cùng nhau chống lại Thiên Đình? Thứ cho tôi nói thẳng, chuyện này e là không khả thi lắm. Đám người lớn trong tộc ai ai cũng cực kỳ ngoan cố, tư tưởng sống cách ly với thế giới bên ngoài vô cùng kiên định. Căn bản là không phải dùng lời nói là có thể thuyết phục được, nếu không tôi cũng không bỏ ra ngoài sống rồi.

-

An Hoa chợt nghĩ tới điều gì đó nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.