Mọi người xung quanh nhìn thấy An Hoa như vậy, sắc mặt cũng mỗi người một vẻ.
Mấy người ngoại tộc đến tham gia thọ yến của Viêm Hổ Nhất Tộc ngồi gần đó, nhón nháo lắc lầu đáng tiếc, đối với những gì An Hoa gặp phải bọn họ cũng lực bất tòng tâm. Thậm chí trong số đó còn có không ít người đối với An Hoa bắt đầu tỏ ra bất mãn.
Mấy người ngoại tộc và tiểu tộc phụ thuộc ngồi ở hai bên đại điện vốn dĩ đã có chút xem thường An Hoa, lúc này nhìn sang An Hoa ánh mắt lại thêm vài phần trêu tức.
An Hoa lúc này lại vờ như không thấy.
An Dật Sơn cũng từ từ ngồi xuống.
Ngay vào lúc này, một trận đùng đùng tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, thu hút ánh nhìn của mọi người trong đại điện hướng ra.
Thạch Mục cũng chuyển mắt nhìn ra, đó là một đàn ông trung niên người mặc lam bào, dáng vẻ nghiêm trang từ bên ngoài rảo bước vào trong đại điện.
Đa số mọi người ở đây đều quen biết người này, bắt đầu hơi ồn ào lên.
- Ha ha, ta còn tưởng là ai, thì ra là Lam Thần huynh. Lâu ngày không gặp, hôm nay sao huynh rãnh rỗi tới đây thăm ta vậy?
An Dật Sơn từ trên bảo tọa đứng dậy, mặt cười toe toét nghênh đón người đàn ông trung niên mặc lam bào.
Thạch Mục nghe thấy mọi người trong đại điện nhỏ tiếng xì xào, nhanh chóng biết được thân phận của người đàn ông trung niên mặc lam bào kia. Đó chính là tộc trưởng của Lam Tinh Tộc.
- Thọ đản của tộc trưởng Viêm Hổ Nhất Tộc, một trong Bát Hoang Cổ Tộc, Lam mổ sao dám không tới chúc mừng chứ. Đây là chút lễ vật của ta, mong huynh nhận lấy.
Người đàn ông trung niên mặc lam bào mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một chiếc “lam sắc hạp tử”.
- Ha ha, Lam Thần huynh thật là quá khách khí rồi! huynh có thể đến là ta đã rất vui mừng, còn cần quà cáp gì nữa.
An Dật Sơn nghe thấy đối phương gọi hắn là tộc tưởng của Viêm Hổ Nhất Tộc, nét mặt lại càng cười sung sướng hơn.
- Chỉ là quà mọn, của ít lòng nhiều!
Lam Thần nói.
- Nào, Lam huynh mời ngồi….
An Dật Sơn lúc này mới đưa tay ra nhận lấy “lam sắc hạp tử”, dẫn Lam Thần đi lên bảo tọa, có điều lời hắn mới nói được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt của Lam Thần cũng bất ngờ biến mất không thấy, đột nhiên biến thành một biểu cảm vô cùng dữ tợn.
Ngay chính lúc này, đột ngột xảy ra dị biến!
An Dật Sơn cảm thấy vùng bụng nóng lên, một đạo hình vuông “xích sắc hỏa trụ” xuyên thủng qua bụng hắn.
Bụng hắn đã bị đâm thủng qua động mạch, máu tươi ở trong cứ thế phun ra, cơ thể bị đánh bay thẳng ra ngoài, rơi ầm xuống mặt đất.
Lam Thần lần nữa mặt cười đắc ý, trên tay phải không biết từ lúc nào đã cầm pháp bảo có hình “xích sắc ngọc tỉ”, trên đỉnh là một tượng khắc “xích sắc mãnh hổ”, nhìn sống động như thật. Nguyên cả ngọc tỉ phát ra linh lực mãnh liệt cùng hồng quang tỏa sáng.
- Ngươi…..
An Dật Sơn sắc mặt cực kỳ trắng bệch, có điều trên mặt càm hiện rõ sự kinh ngạc và phẫn nộ.
- A…!
Gần như cùng lúc, một tiếng kêu thảm vang lên.
Một người khác cũng bị đánh bay ra ngoài, rơi ấm xuống nằm bên cạnh An Dật Sơn. Đó là An Đô.
Trên ngực An Đô bị vỡ vụn một lỗ lớn, lộ ra xương cốt trắng bệch bên trong.
Không biết từ lúc nào Lam Ngọc đã ngồi trên vị trí của An Đô cầm trong tay một thanh pháp bảo “lam sắc đoản chùy”, một mặt cười nhạt.
Phen biến cố này xảy ra bất ngờ mau lẹ, không chỉ đả thương nghiêm trọng An Dật Sơn người có tu vi Thần Cảnh mà ngay cả người đứng đầu trong lớp thanh niên của Viêm Hổ Nhất Tộc An Đô cũng thân bị trọng thương, không rõ sống chết.
Trong đại điện, tất cả mọi người im lặng như chết, ngơ ngác nhìn Lam Thần và Lam Ngọc hai người bọn họ.
- Ngươi….các ngươi muốn làm gì?
An Dật Sơn khàn khàn giọng, ánh mắt hơi rũ xuống nhìn sang An Đô một chút, sắc mặt càng âm trầm thêm.
Thạch Mục vẫn như cũ, không có gì thay đổi ngồi nguyên ở vị trí cũ, ánh mắt di chuyển, phát hiện mắt An Đô lòi ra, gắt gao trừng mắt lên nhìn chòng chọc vào Lam Ngọc.
Hắn lục phủ ngũ tạng trọng thương nặng, có vẻ là không thể sống được rồi.
- Ha ha ha, đúng là nực cười, ta mới đánh lén ngươi đó, bộ không nhìn ra hả!
Lam Thần cười ha ha nói.
Lam Ngọc thoắt một cái liền tới đứng song vai bên cạnh Lam Thần.
An Hoa lúc này cũng nhìn chằm chằm vào hai người, có điều là chăm chú nhìn vào “xích sắc bảo tháp” mà Lam Thần đang cầm trong tay.
- Hổ Vương Tỉ Ấn! không sai, đó chính là Hổ Vương Tỉ Ấn của phụ thân đại nhân! Thì ra là ở chỗ Lam Thần hắn!
An Hoa ánh mắt lộ ra tia thù hận thấu xương, miệng lẩm bẩm nói.
Đúng lúc này, dị biến lại một lần nữa phát sinh.
Bên ngoài đại điện, bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh “xì xì”, sau đó một màn sương mù đen thui rộng lớn từ bốn phương tám hướng hội tụ lại đây, bao phủ lấy nguyên cả đại điện.
Một luồng khí tức âm lệ hung hãn phát ra, bao trùm cả đại điện, bên trong đại điện liền tối đen đi.
- Đây là…..Huyền Âm Di Thiên Trận!
Thạch Mục ánh mắt ngưng lại, nói.
Trận pháp này chính là trận pháp mà lúc trước đã nhốt hắn và mấy vị Thần Cảnh của Thiên Phượng Nhất Tộc ở Tề Hà Đảo.
Có điều trận pháp ở đây yếu hơn rất nhiều so với trận pháp ở Tề Hà Đảo.
- Các ngươi……
An Dật sơn lúc này gắng gượng đứng dậy, trên miệng vết thương ở bụng của hắn hồng quang sáng lạn, vết thương này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã được hắn dùng bí thuật miễn cưỡng phong ấn lại để cầm máu. Có điều chân khí trên người An Dật Sơn lúc này cũng đã suy yếu đi nhiều so với trước đó.
- An Dật Sơn, mấy năm nay ngươi ở trên Hổ Vương Tinh này xưng vương xưng bá, tác oai tác quái, hưởng tận vinh hoa phú quý, có điều những ngày tháng như vậy đến hôm nay cũng coi như là kết thúc rồi. Còn nữa đám thanh niên các ngươi, hôm nay toàn bộ cũng chôn thân ở đây đi.
Lam Thần sắc mặt giễu cợt nhìn An Dật Sơn, cùng theo đó cũng quét qua một lượt những người khác, cười ha ha nói.
Người trong đại điện nghe thấy vậy, tất cả đều biến sắc.
Lam Thần giơ một tay ra, từ trong tay áo một vòng “hôi sắc hà quang” cuộn ra bao lấy Lam Ngọc, cùng hắn bay ra ngoài điện.
Trên người của Lam Thần và Lam Ngọc hiện ra một tầng hắc quang, ẩn vào trong màn sương đen kịt xung quanh đại điện.