Huyền Giới Chi Môn

Chương 1138: Chiến Ngự Huy (2)



Sau khi sương tan hết, Thạch Mục liền nhìn thấy “hỏa diễm quyền ảnh” mà mình đánh ra bị một đạo “bạch sắc băng tinh” kết đông lại giữa trời rồi rơi xuống mặt đất hóa thành bột mịn.

Thạch Mục nheo mắt lại, thần sắc lại nghiêm trọng hơn mấy phần.

Tuy rằng đòn hỏa quyền này hắn chưa dùng tới sức mạnh của huyền công nhưng cũng không phải thuộc dạng tầm thường, vậy mà lại bị bạch quang của Ngọc Phủ kết đông lại đủ để cho thấy công lực của tên thần tướng này rất cao cường.

Ngự huy thấy vậy, tiếp tục nương thân mà xông lên. Lần này trên Ngọc Phủ hai đạo hoa quang rộ lên, quơ múa liên tục.

Ở giứa không trung nổi lên tầng tầng bạch quang, chúng không ngừng đan xen vào nhau, che khuất cả nửa bầu trời. Cảnh tượng này lại có vài phần giống với Thái Sơn Áp Đỉnh của Thạch Mục.

Thạch Mục cảm nhận được trước mắt có một luồng áp lực vô cùng lớn đang đuổi tới, trong luồng áp lực đó còn kèm theo cả hàn khí từng chút từng chút xâm nhập vào cơ thể, giống như phía trước đang có một tòa băng sơn to lớn đến áp xuống.

Thạch Mục nhấc trường côn trong tay lên,bắt đầu vận khí của Huyền Công Thất Chuyển. Một đạo “xích hồng hỏa diễm” lập tức cuồn cuộn cuốn lên bọc lấy “Tân Thiết Trường Côn” của hắn, bên trong lộ ra “kim sắc tinh tuyến”, truyền ra ngoài trận trận hỏa lực thiêu đốt.

Trường côn của Thạch Mục luân chuyển trái phải, quanh mình dậy lên một màn “xích hồng khí sương”, trong màn “xích hồng khí sương” này ngưng kết thành rất nhiều đạo “mãnh thú hư ảnh” nhốn nháo gào rú lên.

Chốc lát sau, trường côn mạnh mẽ đánh ra, vô số “xích hồng mãnh thú” cuồng loạn xông ra như một đạo hồng lưu lớn mạnh, hung hãn phun ra, trực tiếp đâm vào “bạch quang băng sơn” của Ngự Huy.

“Ầm ầm ầm”

Một chuỗi âm thanh va chạm vang lên, trong toàn bộ phạm vi của khu vực chính điện rung chuyển một trận kinh hoàng. Vô số mảnh vỡ băng tinh và “hỏa diễm tinh hỏa” bắn tung tóe ra bốn phía.

Một màn “bạch sắc thủy sương” bốc lên che đậy cả một khu vực rộng lớn.

Ánh mắt Thạch Mục ngưng lại, liền nhìn thấy trong đám sương khí bỗng lóe sáng lên một đạo thân ảnh mang theo hai đạo phủ quang đang hướng tới hai bên má hắn bổ xuống.

Thạch Mục hai tay cầm ngang trường côn giơ lên đỡ đòn tấn công cảu đối phương.

“Keng keng” hai tiếng sắc nhọn vang lên.

Hai cái Ngọc Phủ xé tan sương khí bổ thẳng lên thân Tân Thiết Trường Côn của Thạch Mục.

Ngự Huy thần tưởng trên mặt nở nụ cười giảo hoạt, hai tay hào quang rực sáng, hai cái Ngọc Phủ lập tức sáng lên bạch quang. Một luồng hàn khí bất ngờ từ trong tuôn ra dọc theo thân côn cuốn tới Thạch Mục.

Hàn khí lưu chuyển đến lập tức ngưng kết thành băng tinh trong suốt, rồi cũng kết đông luôn hai cánh tay và trường côn của Thạch Mục lại với nhau.

Thạch Mục nhăn nhó, chân liên tục chạy lùi về sau mấy trượng, đồng thời vận hành sức mạnh của Huyền Công Thất Chuyển trên người.

Hắn “hô” lên một tiếng.

Trên hai cánh tay của Thạch Mục ngay tức khắc nổi lên xích diễm cuồn cuộn, bao trùm băng tinh trong suốt vào trong, chưa tới một khắc đã làm tan chảy băng tinh.

Bên kia, Ngự Huy thần tướng cũng không ở yên, hai tay nắm chặt Ngọc Phủ khua múa lên xuống, giống như đang tiến hành một loại nghi thức nào đó.

Cùng theo với những động tác khua múa của Ngự Huy, trên mặt đất phía dưới hắn bắt đầu nổi lên từng đạo văn lộ tinh tế phức tạp, từ trong đó sáng lên trận trận bạch quang.

- Băng giới!

Ngự Huy thần tướng trong miệng hét lớn. Hai đạo Ngọc Phủ bắt đầu giơ cao lên rồi bất ngờ đập rất mạnh xuống dưới.

“Két” một tiếng vang lên.

Hai cái Ngọc Phủ dễ dàng đập vỡ hết gạch đá trên mặt đất, đan cheo nhau khảm xuống văn lộ trên đó hình thành nên một bức Đồ Án hoàn chỉnh.

Bên trong bức Đồ Án hào quang bùng lên, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào trong nó.

Tiếp ngay sau đó liền có một luồng sóng không khí dữ dội từ trong Đồ Án cuồn cuộn cuốn lên tuôn ra bốn phương tám hướng.

Thạch Mục chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh thấu xương tủy đang ầm ầm kéo đến. Song dực mạnh mẽ phất lên đưa cả người bay cao lên trong không trung.

Lồng trong tiếng rít của gió là tiếng “két kèn kẹt” kì lạ vang lên.

Thạch Mục cúi đầu xuống nhìn, hắn nhìn thấy tất cả những nơi mà hàn lưu tuôn trào qua trên mặt đất đều bị băng tinh bao trùm, kết đông lại.

Lúc này, toàn bộ khu vực nằm trong trong chu vi mấy trăm trượng đều đã biến thành một cảnh băng phong.

Tòa chính điện kia lúc này cũng đã hoàn toàn bị phong ấn dưới băng tinh, ngoài mái hiên rủ xuống từng đạo từng đạo băng chùy hướng xuống mặt đất.

Mà ở gần đó còn có mấy trăm người của Viêm Hỏa Nhất Tộc, tất cả cũng đều bị phong ấn ở trong băng tinh, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi hoảng sợ.

Trong đó có một người trên mình thậm chí còn đang được bao bọc bởi một tầng “xích sắc hỏa diễm”, nhưng cũng có vẻ khó có thể chống đỡ được “băng tinh hàn lực” này.

Ánh mắt Thạch Mục nhìn xuống bên dưới băng tinh quét qua một lượt nhưng lại không thể phát hiện ra bóng dáng của Ngự Huy thần tướng. Đang trong lúc ngạc nhiên và nghi hoặc thì liền nhìn thấy phía dưới mình có khối băng tinh đột ngột nổi lên, xông thẳng lên phía hắn.

Trong khối băng tinh lại bỗng nhiên hiện ra một khuôn mặt mơ hồ, khá giống với Ngự Huy thần tướng kia.

Thạch Mục nhíu mày lại, hai tay cầm chắc trường côn chĩa vào vị trí ngang hàng với mũi nhọn của khối tinh băng đang lao tới, rồi bất ngờ giơ lên đập thật mạnh xuống.

Một tiếng “két” giòn giã vang lên, mũi giáo băng tinh kia lập tức vỡ tan ra.

Côn của Thạch Mục khí thế không tan mà tiếp tục ép dọc theo cơ thể của Ngự Huy đánh xuống, trực tiếp đánh hắn toác làm đôi ra.

“Rầm rầm” một trận vang lên.

Thần tướng vỡ vụn ra biến thành vô số mảnh vụn băng tinh, rơi cuộn thành một đống.

Thạch Mục thấy vậy, trong mắt không những không có chút vui mừng nào mà ngược lại còn nhăn nhó nghiêm trọng hơn vài phần.

Chưa kịp nghĩ nhiều thì bỗng nhiên cảm thấy hai mắt cá chân lạnh buốt. Cúi đầu nhìn xuống, bất ngờ nhìn thấy phía trước người hắn không biết từ lúc nào bất thình lình mọc ra một tên Băng Tinh Thần Tướng, tên này lại cũng chỉ lộ ra có nửa người, thò ra hai bàn tay lớn nắm chặt lấy hai chân hắn.

Thạch Mục cảm giác như một luồng hàn khí lạnh thấu xương tủy đang bọc lấy hai chân hắn. Đến thân thể và khí phách của hắn ở cảnh giới này mà vẫn cảm thấy có chút chịu đựng không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.