Huyền Giới Chi Môn

Chương 1140: Cộng Kháng Ngoại Địch (2)



- Ngươi chết chắc rồi!

Ngự Huy thần tướng cười hung dữ nói. Mũi nhọn của Băng Chùy trong tay đã áp sát lên người của Thạch Mục.

Ngay vào lúc tình thế quyết đinh ngàn cân treo sợi tóc này, đằng sau Thạch Mục đột ngột chấn động, tuôn ra một đám sương đen dày đặc.

Ngự Huy thần tướng thấy vậy, mặt hơi biến sắc.

Chốc lát sau, từ trong đám sương đen dày đặc đó một nửa “huyết sắc tàn kiếm” trực tiếp xuyên ra, bên ngoài mờ mịt từng vòng phù văn lượn lờ xuống. Trong nháy mắt đã tù sau sống lưng đâm xuyên ra trước ngực cưa Ngự Huy thần tướng.

Xung quanh Ngự Huy thần tướng có Canh Khí hộ thể cùng với bảo giáp. “Huyết sắc tàn kiếm” lại dám ở trước thùng rỗng kêu to!

Phân thân của Thạch Mục liên tục xoay chuyển cổ tay, “huyết sắc tàn kiếm” lập tức xoắn một vòng ở lồng ngực của Ngự Huy. Đem tất cả lục phủ ngũ tạng của Ngự Huy đều khuấy đến nhừ ra, đến cả xương sống cũng bị xoắn một đoạn.

Tiết mục này xảy ra quá bất ngờ, cộng thêm tư thế của Ngự Huy thần tướng vốn là đang lao xuống vậy nên căn bản là không kịp phản ứng lại. Trong mắt Ngự Huy thần quang tan biến, trong miệng thì thào kêu lên:

- Sao có thể?

- Ngươi cố ý tăng cường khí tức cho Băng Tinh Cự Nhân, dẫn dụ ta coi đó là bản gốc của ngươi để ra sức tiêu diệt, rồi sau đó lại muốn nhân lúc ta thư giản, phản đòn chí mạng hòng giết ta. Kế này hay đó, có điều ngươi đánh giá quá thấp ta rồi.

Lúc này thân hình của Thạch Mục nhanh chóng biến nhỏ lại về hình dáng bình thường, trong miệng chậm rãi nói.

Ánh mắt của Ngự Huy thần tướng tối sầm lại, cơ thể liền triệt để mất đi khả năng sống sót.

Mà cũng gần như cùng lúc này, từ trên đỉnh đầu của hắn kim quang lóe sáng, một cái “kim sắc tiểu nhân” cao thấp chừng ba tấc bỗng nhiên hiện ra rồi bất chợt sáng lên, muốn trốn chạy ra xa.

Phân thân của Thạch Mục không cho hắn cơ hội, giơ tay ra tóm hắn lại.

- Đừng đả thương hắn, hắn còn có tác dụng.

Thạch Mục nói.

- Muốn dùng Sưu Hồn của ta, bí mật do thám Thiên Đình? Đúng là mơ tưởng!

“Kim sắc tiểu nhân” kia bỗng nhiên mở miệng nói ra.

Nói xong, quanh người hắn kim quang rực sáng, thân hình đột nhiên kịch liệt phồng lớn lên.

Thạch Mục chưa kịp làm gì thì “bành” một tiếng, “kim sắc tiểu nhân” kia đã nổ tung ra.

Thạch Mục thở dài một hơi, một tay phất lên lấy về Giới Chỉ Trữ Vật trên tay phải thi thể của Ngự Huy, sau đó chuyển ánh nhìn xuống mặt đất quét qua một lượt.

Hai cải Ngọc Phủ trên mặt đất vẫn còn đang đan chéo vào nhau khảm trêm mặt đất, chỉ là trên bề mặt của rìu đã chằng chịt vết rạn nứt, tất nhiên là đã bị hư hại không thể sử dụng được nữa.

- Đáng tiếc rồi.

Thạch Mục có chút tiếc nuối nói.

Có điều, cái Kim Giản bị hắn dùng đại ấn của Viên Hổ Tộc ép xuống lại không bị làm sao, thế là bị hắn thu về luôn.

Xong việc bên này, hắn cả người cử động, thoát cái đã bay xuống phía Viêm Hổ Ngoại Tộc.s

Ven đường những nơi đi qua khắp nơi đều là thi thể người của Viêm Hổ Nhất Tộc và Lam Tinh Tộc, chết rất thảm thiết. Càng bay về phía ngoại tộc thì thi thể trên mặt đất có ít đi nhiều, bốn bên vẫn còn vang lên tiếng kêu la và quát mắng, và tất nhiên là vẫn còn không ít người đang giao chiến ác liệt.

Thạch Mục trong lòng thúc giục, phân thân thoắt một cái phi thân xuống dưới, bắt đầu chém giết bên trong quân địch.

Đám người này đánh nhau với phân thân có công lực xuất quỷ nhập thần hiện giờ của Thạch Mục tất nhiên là không trụ được bao lâu liền nháo nhác tan tác.

Tiếp tục như vậy chưa đến thời gian một khắc công phu, thạch Mục cuối cùng cũng nhìn thấy hình bóng của An Hoa ở bên ngoài một mảng kiến trúc đổ nát.

Lúc này, An Hoa đang chỉ huy hơn trăm người của Viêm Hổ Tộc chém giết kịch liệt với người của Lam Tinh Tộc và Thiên Đình.

Thạch Mục bay xuống, đứng cạnh An Hoa.

- Công tử, lẽ nào người đã…….

An Hoa nhìn Thạch Mục, mắt sáng lên, vội vàng hỏi.

Thạch Mục vừa cười vừa gật đầu, theo đó xoay cổ tay một cái lấy ra đại ấn của Viêm Hổ Tộc đưa cho An Hoa.

An Hoa thấy vậy, quá đổi vui mừng, trong mắt sáng lên vẻ vô cùng kích động, hai tay run run nhận lấy đại ấn, tư thế như muốn quỳ xuống trước Thạch Mục.

Thạch Mục vội vã đỡ hắn, trong miệng nói:

- Lúc này cục diện vẫn chưa bình định xong, xử lý việc chính trước, mọi chuyện khác sau rồi hãy nói.

An Hoa gật mạnh, đứng thẳng dậy.

- Chư vị đồng bào, đến nay tên phản nghịch tộc trưởng của Lam Tinh Tộc đã chết, kẻ đồng phạm là thần tướng của Thiên Đình cũng đã chết. Bây giờ chúng ta hãy cùng xông lên giết sạch những kẻ đến xâm phạm tộc ta, trả lại an bình cho Hổ Vương Tinh ta!

An Hoa trong tay giơ cao đại ấn, cao giọng nói lớn.

Hơn trăm người của Viêm Hổ Tộc kia vừa nghe thấy vậy, khí thế lập tức phấn chấn trở lại, dũng mãnh vừa quát vừa xông lên đánh người của Lam Tinh Tộc.

Ngược lại với bên kia, người của Lam Tinh Tộc bên này nghe tin tộc trưởng đã chết, đến cả người chống lưng là thần tướng của Thiên Đình cũng đã vong mạng. Bất kể là có tin hay không thì lòng quân cũng đã đại loạn, liền bị người của Viên Hổ tộc xông lên đánh cho tan tác bỏ chạy.

Suốt dọc đường truy sát người của Viêm Hổ Tộc hội tụ lại càng lúc càng đông, lực lượng cũng càng lúc càng mạnh.

An Hoa suốt đường tiên phong thống lĩnh mọi người, tính hắn vốn điềm tĩnh chín chắn, lại có khả năng lãnh đạo. Trước lúc mặt trời lặn đã chỉ huy mọi người quét sạch toàn bộ đám người của Lam Tinh Nhất Tộc và Thiên Đình.

Cho đến khi giết chết tên giặc cuối cùng thì người của Viêm Hổ Nhất Tộc và tộc chúng của các tiểu tộc phụ thuộc mời thở phào nhẹ nhõm.

Trải qua cơn biến cố này, ánh mắt mà mọi người nhìn An Hoa tự nhiên cũng đã sớm không giống trước nữa.

Trong trận đại chiến vừa rồi, An Hoa chỉ huy vừa đúng đắn vừa chính xác, đồng thời hắn cũng luôn tiên phong dẫn đầu, lộ ra sức mạnh chiến đấu và năng lực lãnh đạo mạnh mẽ. Chỉ có tài năng như vậy mới nhanh chóng đánh tan quân xâm lược của Thiên Đình và Lam Tinh Tộc, giảm tổn thất của Hổ Vương Tinh xuống mức tối thiểu. Nếu không cho dù đến cuối cùng có đánh lui được ngoại địch thì bên trong Viêm Hổ Nhất Tộc cũng chỉ còn lại một đống đổ nát bừa bộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.