Thạch Mục nhìn sang dung mạo tuyệt sắc giai nhân của Tây Môn Tuyết, không khỏi nhớ đến chuyện lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau trong rừng. Nhớ lại những lời thề thốt năm xưa của mình, trong lòng không khỏi hoảng hốt một trận.
- Năm xưa để nàng ấy thăng tiên rời đi, thật sự là đúng sao?
Thanh niên Thạch Mục và Tây Môn Tuyết tiếp tục cuộc nói chuyện, từng câu từng lời truyền đến tai của Thạch Mục lại trở nên có chút mơ hồ đi.
Dần dần, Thạch Mục hắn nghe không rõ những gì hai người kia đang nói nữa, trong đầu chỉ quanh quẩn lặp đi lặp lại âm thanh:
- Năm xưa để nàng ấy thăng tiên rời đi, thật sự là đúng sao?
- Thật sự là đúng sao?
…………..
- Thạch Mục, cảm ơn ngươi. Chúng ta ra hoa viên đi dạo đi, ngươi vừa thăng lên cảnh giới Tiên Thiên chưa được bao lâu, việc tu luyện còn có vấn đề gì ta có thể giải đáp giúp ngươi. Ngươi vẫn chưa biết sư tỷ ta thực ra cũng là vũ pháp song tu đó.
Tây Môn Tuyết để tách trà trong tay xuống bàn, đứng dậy.
Nghe thấy âm thanh này vang lên, Thạch Mục mới giật mình lấy lại tinh thần, tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Khi nhìn xuống hắn liền nhìn thấy mình đã đi theo Tây Môn Tuyết ra ngoài cửa, hướng ra bên ngoài đi ra.
Thạch Mục hạ thấp người xuống cũng trôi theo hai người đi ra ngoài.
Hắn chỉ nhìn thấy hai người chậm rãi đi trên con đường mòn trong lâm viên xung quanh hoa cỏ được cắt tỉa cẩn thận.
- Tuyết sư tỷ, có thể nói cho ta biết vì sao tỷ nhất định muốn tham gia Đại Hội Thăng Tiên không?
Thanh niên Thạch Mục cất tiếng hỏi.
Tây Môn Tuyết nghe xong sắc mặt có chút khác thường, trầm mặc một lúc lâu sau mới mở lời nói:
- Thạch Mục, ngươi từng trải qua cảm giác sinh mệnh không phải là của mình, thân bất do kỷ chưa?
Thanh niên Thạch Mục nghe xong cũng trầm mặc xuống.
Thạch Mục phiêu lãng trên đỉnh đầu hai người cũng không khỏi suy nghĩ.
Từ khi bắt đầu ở Tiểu Ngư Thôn xa xôi của nước Đại Tề, suốt từ lúc đó tới giờ Thạch Mục mặc dù không thể mọi chuyện như ý mỗi bước đi đều là sự lựa chọn của hắn. Mặc dù có nhiều tiếc nuối và bất đắc dĩ nhưng hình như chưa từng có qua lúc nào mà bản thân hắn hoàn toàn không thể nắm giữ.
- Không có.
Thanh niên Thạch Mục lắc lắc đầu nói.
- Quê hương ta là ở núi Hào Lan phía bắc của Đại Tần, từ lúc sinh ra đã không có cha mẹ, được chú thím nuôi lớn. Năm ta bảy tuổi, bọn họ đem ta bán cho một gánh hát làm tạp công. Ta đi theo gánh hát lang bạt khắp Đại Tần, làm công việc cực khổ và dơ bẩn nhất, ăn đồ ăn ít ỏi và dở tệ nhất, lúc nào cũng phải cẩn thận không dám để bị đau ốm gì. Bởi vì một khi bị bệnh ta sẽ bị gánh hát bỏ lại, bọn họ sẽ khôn lãng phí tiền để chữa bệnh cho ta.
- Mặc dù lo lắng, cẩn thận từng li từng tí như vậy nhưng khi vào trong kinh thành của Đại Tần ta vẫn bị một trận ốm nặng ngoài ý muốn. Ốm gần chết ta bị chủ gánh hát ném ra bên đường nằm chờ chết. may mà lúc đó gặp được sư phụ, bà đã cứu ta, dẫ ta về Tông Môn. Dạy ta pháp thuật, vì vậy mà mới có Thiên Âm Xá Nữ ta bây giờ.
Tây Môn Tuyết liền mang tiểu sử của mình nói ra một lượt, thần sắc của nàng mặc dù thản nhiên nhưng Thạch Mục rất rõ đằng sau đó là vô số khó khăn và gian khổ.
Chính vì có thể hiểu rõ những điều này, năm xưa Thạch Mục mới không cố chấp ngăn cản Tây Môn Tuyết tham gia Đại Hội Thăng Tiên.
Thanh niên Thạch Mục há miệng ra hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra thành lời.
- Tuy rằng lúc đó ta mới bảy tuổi nhưng ta đã hiểu được rằng, nếu như muốn nắm giữ vận mệnh của mình để không bị vứt bỏ lần nữa thì nhất định phải trở thành một người mạnh mẽ mới có thể làm được. Hiện giờ Đại Hội Thăng Tiên chính là một con đường bằng phẳng đang ở trước mắt. Hơn nữa, sư phụ lão nhân gia người tâm nguyện cả đời là có thể được tới Tiên Giới, được ở trên cao ngắm nhìn phong cảnh. Ta có trách nhiệm thay người hoàn thành tâm nguyện này.
Tây Môn Tuyết tiếp tục nói.
- Tuyết sư tỷ, ta hiểu rồi.
Thanh niên Thạch Mục nói nhỏ.
Thế là hai người không nói thêm gì nữa, lẳng lặng sóng vai nhau đi.
“tí tách”
Mây đen trong màn đêm buông xuống những giọt mưa, rơi lên đầu của thanh niên Thạch Mục bắn ra những tia nước li ti như một bông hoa nước.
Sau đó, “tách tách” tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, tí tí tách tách tách mưa giăng kín cả bầu trời.
Thạch Mục trôi nổi trong không trung bị vạn giọt mưa xuyên qua cơ thể nhưng hắn lại không hề cảm thấy điều gì, cúi đầu nhìn xuống hai người bên dưới.
Hai người vẫn chầm chậm bước đi trong mưa mà không dùng đến pháp thuật để che mưa, cũng không chạy nhanh đi trú mưa mà vẫn bước đi với dáng điệu chậm rãi như cũ trong lâm viên.
Chừng nửa tiếng trôi qua, hai người đã đi đến cổng hoa viên.
Y phục trắng của Tây Môn Tuyết toàn bộ bị ướt mưa dính ở trên người lại càng phô diễn ra thân thể đẹp lung linh của nàng.
- Hôm nay nghe được những lời tâm sự của sư tỷ, ta thật là được hưởng lợi không ít. Sư tỷ quả không hổ là thiên tài trong Thất Tông Tam Quốc ta.
Thanh niên Thạch Mục tuy miệng nói những lời này nhưng ánh mắt lại như cố ý né tránh nhìn vào thân hình của Tây Môn Tuyết.
Tây Môn Tuyết phát hiện ra sự bối rối của thanh niên Thạch Mục nhưng lại không để tâm tới, nàng nói:
- Thạch Mục ngươi quá khiêm tốn rồi, sư tỷ cũng không chênh lệch với ngươi bao nhiêu, trước mặt người có công lực Địa Giai chắc chắn chạy là không thoát được.
Thạch Mục bồng bềnh trên trời, nhíu mày nhìn hai người, vẻ mặt có chút phức tạp.
Thiếu niên Thạch Mục biết đã đến lúc chia tay rồi.
- Tuyết sư tỷ dừng bước, hy vọng sư tỷ sớm ngày tiến cấp lên Thiên Vị.
Cuối cùng, thanh niên Thạch Mục cũng nói ra được một câu.
- Thạch Mục, có duyên sẽ gặp lại…….Chớ quên chuyện ngươi đã đồng ý với ta.
Thạch Mục ở trên không trung nhìn xuống Tây Môn Tuyết thấy được trong nụ cười xinh đẹp của nàng là nổi đau không tên ở trong lòng.
Hắn biết rằng cái gọi là Đại Hội Thăng Tiên từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu, mà một khi Tây Môn Tuyết thăng tiên thì đó chính là bước chân vào làm thủ hạ dưới trướng Thiên Đình. Tuy rằng sau này cảnh giới công lực của hai người càng ngày càng xích lại gần nhau, nhưng ở một lúc nào đó gặp nhau không tránh khỏi mâu thuẫn mã dẫn đến khoảng cách của hai người lại càng đi càng xa.