Huyền Giới Chi Môn

Chương 1167: Cái Quay Người Bỏ Lỡ (Hạ -1)



- Mấy chục năm trước, sau khi Thông Thiên Sơn Giáo thôn tính Thiên Ma Tông, ta bắt đầu nghi ngờ chuyện hắn khai quật Linh Khoáng Linh Mạch từ lâu. Không biết Tuyết Nhi nàng có phát hiện ra từ đó trở đi, nguyên khí trời đất quanh Mục Tuyết Sơn Trang chúng ra cũng càng ngày càng loãng hơn không?

Thanh niên Thạch Mục hỏi.

- Nghe chàng nói như vậy ta cũng cũng thấy đúng đó. Thiên tư của Tuyết Tinh và mấy đứa trẻ đều không tệ, theo lí mà nói thì đã sớm đột phá rồi, vậy nhưng sao tới tận bây giờ vẫn chậm trễ không có động tĩnh gì.

Tây Môn Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói.

- Không chỉ như vậy, hai người nàng và ta vẫn luôn không thể đột phá khỏi gông xiềng Thiên Vị để tiến lên cảnh giới cao hơn. Ta nghĩ nguyên nhân chủ yếu cũng là do chuyện này.

Thanh niên Thạch Mục nói tiếp.

Thạch Mục vốn dĩ ở ngoài sân thích thú nhìn mấy đứa trẻ hậu bối kia chơi đùa, đang lúc vừa bay vào trong sân thì nghe thấy cuộc nói chuyện của hai vợ chồng Tây Môn Tuyết.

Hắn biết rằng, với tầng linh lực của Lam Hải Tinh thì căn bản là không đủ để cung cấp cho người tu luyện đột phá Thiên Vị. Hai vợ chồng thanh niên Thạch Mục có thể đạt được công lực ở mức Thiên Vị đỉnh cao đã là một kỳ tích rồi.

Bởi vì trạng thái linh thể của mình, những thay đổi trên Lam Hải Tinh mấy năm gần đây hắn không cảm nhận được sâu sắc. Lúc này nghe thấy hai vợ chồng Tây Môn Tuyết nói vậy, trong lòng hắn bỗng nhiên thắt lại, dâng tráo lên một dự cảm không lành.

Ngay vào lúc này, giữa trời đất bỗng nhiên vang lên một tiếng “ầm ầm” cực lớn.

Cả mặt đất cũng rung chuyển theo âm thanh đó, trên mặt đất bắt đầu rung chuyển cuộn lên như làn sóng.

“Ầm ầm ầm”

Một trận âm thanh sụp đổ liên tiếp nhau từ bốn phía truyền đến, trên tường của động phủ Thạch Mục bị chấn động nứt ra những vết nứt rồi nhao nhao sụp đổ ầm ầm xuống, một màn bụi lớn cuộn lên.

Xuất hiện gần như cùng lúc với tiếng động mạnh xé rách không gian đó vang lên là mấy chục đạo quang ảnh từ trong bắn ra, rơi xuống bên ngoài sân nhà.

Hai người Tây Môn Tuyết và thanh niên Thạch Mục đã đứng ở bên ngoài, đứng xúm lại xung quanh là con cháu, hậu bối của hai người bọn họ.

- Phụ thân, đây là………..

Hai người thanh niên gương mặt tuấn kiệt đứng trước thanh niên Thạch Mục hỏi.

Thanh niên Thạch Mục nhìn trạch viện đã bị biến thành một đống đổ nát hoang tàn, đưa ánh mắt nhìn ra xa phía Đông.

Phía đó là một góc của Đại Tề, cố hương Phong Thành của hắn.

Từ khi hắn cùng Tây Môn Tuyết ẩn cư đến nay, hắn rất ít khi quay lại nơi đó, mà có quay về cũng chỉ là đến thăm muội muội Thạch Ngọc Hoàn một chút rồi về.

- Tuyết nhi……..

Thanh niên Thạch Mục quay lại nhìn Tây Môn Tuyết, lông mày đã sớm vặn lại với nhau.

- Các con ở lại đây trông chừng bọn trẻ, ta và phụ thân con đi rồi sẽ về liền.

Tây Môn Tuyết ánh mắt dịu hiền nhìn qua con trai của mình, đưa tay ra vỗ vỗ đứa trẻ đang khóc, dịu dàng nói.

Đứa trẻ đó nhanh chóng nín khóc, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn tổ nãi nãi.

Với lứa tuổi và những điều mình biết thì đứa trẻ tự nhiên không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ vì hoảng sợ mà khóc lên.

Tây Môn Tuyết nhìn và mỉm cười xong quay mình cùng với thanh niên Thạch Mục phất tay ra một chiếc lá phi thuyền, đưa ánh mắt nhìn xuống đám trẻ rồi hóa thành một đạo lưu quang, bay vút lên không trung hướng tới Phong Thành.

Thạch Mục thấy vậy cũng lập tức bay xa theo hai người.

Phi hành khoảng chừng ba canh giờ thì Tây Môn Tuyết và thanh niên Thạch Mục đã đến được Phong Thành.

- Tại sao lại như vây…….

Tây Môn Tuyết nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc che miệng lại, giọng run run nói.

Thanh niên Thạch Mục sắc mặt cũng vô cùng kinh ngạc.

Hai người nhìn thấy phía dưới là một hang động có chu vi khoảng mười dặm, đâm thẳng vào sâu trong lòng đất. Hang động sâu thăm thẳm hoàn toàn không nhìn thấy đáy động.

Thạch Mục đến trước hai người Tây Môn Tuyết bọn họ một chút, thậm chí hắn còn bay vào trong hang động dò xét một lượt nhưng cũng không phát hiện ra được manh mối gì.

- Tuyết nhi, nàng ở lại đây đợi ta, ta xuống dưới thăm dò một chuyến.

Thanh niên Thạch Mục nói với Tây Môn Tuyết.

- Thiếp đi cùng với chàng.

Tây Môn Tuyết lập tức nói lại.

Lời của Tây Môn Tuyết vừa dứt liền bỗng nhiên cảm thấy không gian xung quanh chấn động, hai người nhanh chóng bay lùi ra sau hơn trăm trượng.

Trong không trung phía trên đầu bọn họ, trong những đám mây trắng sáng lên hào quang kim quang chói lóa, hai người cảm nhận được từ trong đó phát ra một luồng khí hừng hực sức nóng.

Mây trắng rất nhanh liền giống như bị thiêu đốt biến thành một màn đỏ thẫm, sau đó tiếp tục cháy bốc lên, làm lộ ra một tầng mây trống rỗng vô cùng rộng lớn.

Một đạo “kim sắc quang trụ” vô cùng to lớn liền từ trong tầng mây trống rỗng đó mang theo một khí thế như hủy thiên diệt địa xuyên xuống đập vào trong hang động rộng lớn kia.

“Ầm ầm”

Một âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, cả mặt đất theo đó mà chấn động rung chuyển một trận.

Chỉ nghe thấy từng trận âm thanh từ trong hang động vang dội ra truyền lên cả chín tầng mây.

Ánh mắt Thạch Mục ngưng lại, theo đạo trống rỗng kia nhìn lên trời cao thì thấy một đạo “kim sắc chiến hạm” vô cùng lớn đang gạt mở tầng mây mù hạ xuống phía dưới.

- Chiến hạm này……..là Thiên Đình!

Thạch Mục kinh ngạc kêu lên nhưng lại không ai có thể nghe được tiếng nói của hắn.

Thanh niên Thạch Mục và Tây Môn Tuyết sóng vai cùng nhau đứng tại một chỗ, ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong mắt là một ánh nhìn khó có thể tin được.

Đương nhiên đối với hai người họ mà nói thì loại pháp bảo Di Dương Chiến Hạm này vô cùng lạ lẫm.

Lúc này, những người tu luyện ở khắp các nơi khác trên Lam Hải Tinh cũng đều nhao nhao từ các phương hướng khác nhau mà chạy tới, đứng vây lại ở xung quanh hang động.

Trên Lam Hải Tinh, những người đa số là tu vi ở mức Địa Giai trở lên này cũng coi như là có công lực cao rồi.

- Đây rút cuộc……..là chuyện gì vậy?

Có người hoảng sợ lớn tiếng hỏi.

Những người khác cũng theo đó bắt đầu khủng hoảng lo sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.