Huyền Giới Chi Môn

Chương 1170: Bảy Thế Luân Hồi (2)



Tên cầm đầu cao to râu quai nón mở cự chưởng ra, úp xuống. Thanh niên Thạch Mục và Tây Môn Tuyết hai người giờ đây như hai cục đá từ trên không trung xẹt qua một đường rơi xuống trong một khe rãnh nứt dưới đất.

“Bạch, bạch” hai tiếng nhẹ vang lên. Thi thể của hai vợ chông Tây Môn Tuyết trước sau rơi vào trong dòng nham thạch nóng bỏng.

Từ khi chiến hạm xuất hiện cho đến lúc hai vợ chồng thanh niên Thạch Mục tử trận, nói ra thì quá trình lằng nhằng dài dòng nhưng thực ra thời gian đó chỉ chưa đầy mười mấy cái hít thở thôi.

Thạch Mục trên không mở to hai mắt nhìn thi thể của “chính mình” và Tây Môn Tuyết dần dần chìm nghỉm trong dòng nham thạch nóng bỏng kia, trong lòng bất ngờ dâng trào lên cảm giác lực bất tòng tâm vô cùng đau khổ.

Hơn hai trăm năm nay, bất tri bất giác không biết từ lúc nào hắn đã quen với cuộc sống ở nơi đây. Thậm chí đã từng rất nhiều lần ngưỡng mộ thanh niên Thạch Mục, hắn được ở bên người mình yêu thương, con cháu quấn quanh, sống cuộc sống an nhàn hạnh phúc như vậy.

Thạch Mục hắn thậm chí còn bắt đầu hoài nghi sự lựa chọn năm xưa của mình và cảm thấy có chút hối hận vì đã đi trên con đường tu luyện này.

Nhưng mà, cho đến giờ phút này hắn mới cảm giác được, hắn đã sai lòi ra rồi, mà cái sai này còn rất tai hại.

Trên thế giới này, cuối cùng vẫn là kẻ mạnh chiến thắng. Không có được sức mạnh hơn người thì không chỉ bản thân rơi vào hiểm cảnh mà đến cả những người thân yêu của mình cũng sẽ không có cách nào bảo vệ được.

“Ầm ầm”

Lại là một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất phía dưới Thạch Mục hoàn toàn đã bị sụp đổ rồi. Mấy trăm dòng nham thạch to đùng từ những khe rãnh sâu thẳm kia phun thẳng lên chín tầng mây.

Từng màn khói bụi rộng lớn đen kịt che kín cả bầu trời, nham thạch cuồn cuộn bao trùm lên mặt đất, từng tầng đất bị phá vỡ ra như những hòn đảo trôi nổi trên dòng nham thạch nóng rực.

Tất cả sinh linh đều bị nham thạch cuồn cuộn lan ra xua đuổi chạy toán loạn ra tứ phía. Nhưng có thể chạy đi đâu được, cuối cùng cũng bị nhấn chìm trong nham thạch chấm dứt sinh mệnh.

- Đây chính là ngày tận thế của Tinh Cầu sao?

Thạch Mục lẩm bẩm tự nói một mình.

Lời của hắn chưa nói ra hết thì toàn bộ thế giới liền rơi vào trong bóng đen bao trùm.

Trong hư không, một luồng sức mạnh khổng lồ cuốn tới, hút Thạch Mục vào trong.

Thạch Mục mở to hai mắt, hắn lại trở về bí cảnh trong sơn động.

Thạch Mục thở phào một hơi, bình phục lại tâm trạng, thúc động thần thức dò xét tình hình trong cơ thể. Sắc mặt hắn lần nửa lộ vẻ vui mừng.

Chân khí trong cơ thể lần nữa tiến bộ thêm không ít, đó rõ ràng là nhờ tác dụng của trái Nguyệt Thần Quả thứ hai.

Thạch Mục vận chuyển qua công pháp, chân khí trong cơ thể lần nữa dồn về trong Linh Hải, bắt đầu tấn công lần thứ hai.

Một lúc sau, từ trên người hắn bạo phát ra hào quang bạch sắc chói lóa, lần này chói hơn lần trước, hào quang cuồn cuộn cuồn cuộn.

Đồng thời trên người hắn cũng phát ra từng luồng sức mạnh như cơn sóng mạnh vỗ vào xung quanh, cả sơn động rung chuyển ầm ầm lên…..

Khá lâu sau đó bạch quang trên người Thạch Mục mới dần dần giảm bớt và tắt đi.

Thạch Mục mở to hai mắt, lông mày nhíu lại, sắc mặt có chút tái nhợt đi.

Lần xung kích lên Thần Cảnh này vẫn không thể thành công.

Thạch Mục mặt không biểu cảm ngồi yên lặng một lát, điều khí hồi phục.

Nửa ngày sau, hắn khẽ ngẩng đầu lên, hừ lạnh một tiếng rồi đưa tay ra cầm lên trái Nguyệt Thần Quả thứ ba, không chút chần chừ bỏ vào trong miệng.

Tinh thần của hắn lần nữa mê man.

…………

Trên một “thổ hoàng sắc Tinh Cầu”, cuồng phong thét gào, cát bụi cuồn cuộn cuốn lên không trung.

“Ầm ầm” một tiếng vang lên, một màn bạch quang hồng quang chói mắt nổ tung ra, quet sạch cát bụi trong phạm vi có chu vi mấy trăm trượng biến thành một khu vực chân không.

Từ trong trung tâm của vùng hào quang kia bay ra một bóng người mặc thanh bào nặng nề đập xuống mặt đất. Người này chính là Thạch Mục.

Trên ngực hắn vỡ toác ra một lỗ lớn, miệng vết thương bị cháy đen một mảng, trong miệng phun ra máu đen. Hắn vùng vẫy mấy cái như muốn đứng dậy nhưng không động đậy gì được, khí tức nhanh chóng tiêu tan.

- Phei! Cỡ công lực như ngươi mà cũng muốn đu bám theo thánh nữ của bản tộc, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

Từ trong cát bụi phía trước bay ra một thanh niên mặc kim bào, ánh mắt khinh miệt nhìn Thạch Mục ngã lăn dưới dất.

Thạch Mục áo xanh ánh mắt gắt gao trợn trừng nhìn thanh niên kim bào kia dường như rất không cam tâm.

Tuy nhiên đồng tử của hắn nhanh chóng giãn ra, sau mấy lần hít thở thì hào quang đã lụi tắt rồi.

Thanh niên mặc kim bào hừ lạnh một tiếng, vung tay đánh ra một quả cầu hỏa diễm đập xuống trên người Thạch Mục áo xanh, hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.

Ngay sau đó thân hình hắn cử động, hóa thành một đạo kim quang, vọt thẳng lên trời.

Thân hình trong suốt đứng ở giữa không trung, Thạch Mục phiên bản gốc lại lơ lửng ở trên nhìn.

Hắn yên tĩnh quan sát tất cả những gì xảy ra ở phía dưới, ánh mắt có chút phức tạp, thở dài một hơi.

Đây đã là trái Nguyệt Thần Quả cuối cùng mà hắn đã dùng, trải qua huyễn cảnh lần này là lần thứ bảy rồi.

Sau khi dùng xong mỗi trái Nguyệt Thần Quả đều sẽ mang hắn trở về một thời điểm nào đó trong quá khứ. Mà ở mỗi thời gian điểm mà hắn quay về đó đều là một cuộc gặp mặt hoặc là một thời khắc đưa ra sự lựa chọn có thể thay đổi con đường đi của người khác.

Mỗi một lần, sự lựa chọn trong huyễn cảnh của hắn không biết vì sao lại đều không giống với sự lựa chọn của chính mình ở ngoài đời thực. Từ đó dẫn đến hắn mở ra một sự trải nghiệm khác chỉ có thể xuất hiện trong tưởng tượng.

Sáu trái Nguyệt Thần Quả khiến Thạch Mục trải qua sáu huyễn cảnh. Từ góc độ của người đứng quan sát hắn trải qua sáu cuộc đời không giống nhau, tương đương với việc trải qua sáu lần luân hồi chuyển thế.

Đến nay, đây là huyễn cảnh thứ bảy và cũng là lần thứ bảy luân hồi chuyển thế.

Lần này là lúc ban đầu năm xưa khi Chung Tú bị mang đi. Bản thân hắn trong huyễn cảnh này bất chấp tất cả để đi tìm kiếm Chung Tú. Hắn tốn mất khoảng thời gian là một trăm năm mới tìm được tung tích của nàng, nhưng tiếc rằng cuối cùng lại bị một thanh niên của Thiên Phượng Tộc có tu vi đạt mức Thánh Giai, nhẹ nhàng đánh chết ngủm củ tỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.