Huyền Giới Chi Môn

Chương 1183: Tam Hải (1)



“Hỏa hồng tâm tạng” dường như không phải đang nhảy nhót mà là đang khép mở cái miệng rộng lớn như đang rất đói khát nuốt vào linh khí trời đất ở xung quanh.

Lúc này, hư ảnh của Bạch Viên Lão Tổ hiện ra giữa không trung, yên tĩnh quan sát tình hình của Thạch Mục.

Thạch Mục lúc này hai mắt nhắm tít, cả người không nhúc nhích gì giống như một pho tượng, nhưng từ bên ngoài lại có thể nhìn thấy rõ một cái “hồng sắc tâm tạng hư ảnh” ở trong lồng ngực đang đập “bịch bịch”.

- Đúng là trái tim........

ánh mắt Bạch Viên Lão Tổ lóe sáng, lẩm bẩm tự nói.

Một lát sau, trong bí cảnh bỗng nhiên hiện lên một màn thanh quang rộng lớn, linh khí của trời đất bên trong bí cảnh cuồn cuộn lên hội tụ lại chỗ Thạch Mục. Hình thành một vòng xoáy linh khí cực lớn giống như một cái phễu khổng lồ, còn Thạch Mục chính là chỗ cuống phễu phía dưới.

Linh khí của trời đất hội tụ lại gấp mười, gấp trăm lần, đi qua vòng xoáy bị dồn ép sệt lại giống như chất lỏng, thuận theo cuỗng phễu rót vào trong người của Thạch Mục, đồng thời trực tiếp đi thẳng vào trong trái tim.

“Hỏa hồng tâm tạng” giống như một cái động không đáy, bất luận là có bao nhiêu linh khí đi vào cũng đều bị nuốt xuống hết.

Lượng lớn linh khí của trời đất tuôn đến, còn “hỏa hồng tâm tạng” thì giống như đang uống thuốc bổ, “ừng ực ừng ực” nuốt xuống, phát ra âm thanh vang vọng giữa đất trời.

Cùng theo với nhịp đập của trái tim, từng dòng máu được bơm ra khắp nơi trong cơ thể.

Trong những dòng máu này chứa đựng linh lực vô cùng tinh khiết, khiến cho thương thể ở bên trong cơ thể đưucọ chữa lành nhanh chóng.

Tuy rằng Thạch Mục lúc này vẫn y như cũ không thể cử động nhúc nhích gì, nhưng trong người đã bình tĩnh hơn rất nhiều, yên tĩnh quan sát sự thay đổi trong cơ thể.

- Lẽ nào đây chính là điều mà Bạch Viên Lão Tổ đã nói lúc trước. Đây chính là sự kỳ diệu sau khi vượt qua được Thiên Hình Lôi Kiếp?

Thạch Mục nói thầm trong lòng.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, chớp mắt đã trôi qua nửa canh giờ rồi.

“Hỏa hồng tâm tạng” không biết đã hấp thụ vào bao nhiêu là linh khí cảu trời đất, hồng quang phát ra cũng đã thẩm thấu ra cơ thể của Thạch Mục, bao bọc nửa thân trên của hắn vào trong.

Thương thế trên người hắn đã hoàn toàn được chữa lành, làn da bóng bẩy nhẵn mịn, đến vột vết sẹo tí ti cũng không có.

Trên mặt Thạch Mục lúc này gân xanh lâm râm nổi lên, luồng nhiệt lượng mà trái tim hắn phát ra đã đạt đến đỉnh điểm. Nếu như cơ thể hắn không cứng cỏi lạ thường thì e rằng đã sớm không thể chịu đựng được nhiệt độ của hồng hỏa phát ra.

Cuối cùng thì lượng linh khí mà trái tim hấp thụ cũng đã đủ rồi, tốc độ dần dần giảm xuống và ucngx không tiếp tục nóng lên nữa.

Thạch Mục thấy vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao nếu như tiếp tục kéo dài tình trạng như trước thì hắn cũng không dám chắc cơ thể của mình có thể kiên trì trụ tiếp được không.

Ngay vào lúc này, trên ngực “đùng” một tiếng, “hỏa hồng tâm tạng” chấn động dữ dội.

“Răng rắc!”

Từ trong sâu thẳm trong trái tim trầm vang lên một tiếng vỡ vụn.

Thạch Mục vô cùng kinh ngạc, trái tim chính là bộ phận quan trọng nhất trong lục phủ ngũ tạng. Cho dù hắn hiện tại có là Thần Cảnh, cơ thể cứng cỏi hơn nhiều lần so với người luyện võ thông thường nhưng một khi tim vỡ ra thì hắn cũng khó mà thoát khỏi cái chết.

Hắn vừa lo vừa gấp rút dùng thần thức tra xét. Bỗng nhiên Thạch Mục hắn ngơ ngẩn ra.

Nơi sâu nhất trong trái tim có một điểm nhỏ thần bí nào đó mớ ra, một không gian “huyết hồng sắc” từ từ hiện lên.

“Ào ào ào!”

Từ trong không gian huyết sắc truyền ra âm thanh như tiếng sóng vỗ, bên trong giống như là một đại dương đỏ ngầu.

- Đây là gì vậy!

Thạch Mục vô cùng kinh ngạc, trong cơ thể hắn lại xảy ra loại dị biến thế này.

Tuy nhiên hắn thở phảo nhẹ nhõm vì khi không gian huyết sắc quỷ dị này xuất hiện hắn không hề cảm thấy khó chịu gì. Xem ra nó sẽ không gây nguy hiểm gì cho cơ thể của hắn.

- Đây là..................

Bạch Viên Lão Tổ lúc này thần sắc cũng vô cùng kinh ngạc rồi liền vui mừng rực rỡ.

Không gian huyết sắc chấn động dữ dội, từng đoàn từng đoàn “hào quang huyết hồng” từ trong phát ra, dung nhập vào khắp nơi trên người của Thạch Mục.

Khắp nơi trên người Thạch Mục truền ra một trận âm thanh “xuy xuy”.

Thạch Mục hơi ngẩn ra, rồi theo đó là vẻ mặt vô cùng vui sướng.

Hào quang huyết sắc dung nhập vào khắp nơi trên cơ thể, cảm giác từng trận tê dại truyền đến. Toàn bộ nội tạng, xương cốt, cơ bắp... của cơ thể tất cả đều có sự thay đổi chóng mặt.

Cũng cùng lúc đó, bắp thịt toàn thân cũng vặn vẹo liên hồi, xương cốt không ngừng rung động va chạm vào nhau vang lên tiếng “kèn kẹt”.

Chỉ trong chốc lát sau, tất cả huyết quang đều dung nhập hết vào trong cơ thể Thạch Mục, âm thanh đôm đốp trong người cũng từ từ lặng hẳn xuống.

Toàn bộ hống quang mà “hỏa hồng tâm tạng” phát ra đã tiêu tán hết, không gian hyết sắc thần bí bên trong cũng lắng xuống. Tất cả quay trở về trạng thái bình tĩnh, ổn định.

Thạch Mục bỗng nhiên phát hiện mình đã khống chế lại được cơ thể, mở vội mở vàng hai mắt ra rồi đứng dậy.

Thân thể của hắn lúc này có rất nhiều thay đổi. Hắn cao hơn trước mấy thước, vai cũng rộng hơn một chút, cơ bắp cũng cực kỳ cân xứng, lâm râm mang lại cho hắn một loại cảm giác viên mãn.

Thạch Mục cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, trong lòng cực kỳ hưng phấn.

Trong thời gian ngắn ngủi thân mình hắn đã rắn chắc hơn gấp bội.

Thân thể hắn vốn dĩ đã cường tráng, hiện giờ lại cường tráng hơn gấp bội. E là hắn chỉ cần dùng sức mạnh có trong cơ thể thôi không cần dùng đến bảo bối gì cũng có thể giết được Thần Cảnh sơ kỳ.

Bên ngoài cơ thể hiện ra một tầng vật chất đen thui, phát ra một mùi hôi thối, đó có lẽ là tạp chất trong cơ thể được đào thải ra.

Thạch Mục phất tay đánh ra một đạo lam quang, một dòng nước hiện ra trên không chảy xuống, cọ rửa toàn thân hắn từ trên xuống dưới, xối sạch toàn bộ tạp chất, cơ thể hắn trở nên sạch sẽ, nhẹ nhàng và sảng khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.