- Câm miệng. Nơi này là nơi nào? Có phần cho ngươi nói chuyện sao? Còn không mau lui xuống cho ta!
Bạch Phi đột nhiên lớn tiếng quát, cắt ngang lời Bạch Hồng nói.
Trên mặt Bạch Hồng biến hóa, hết xanh lại trắng một hồi. Sau đó hắn lui xuống, đứng ở một bên không nói gì nữa.
- Ba vị, Bạch Hồng là hậu sinh tiểu bối, không hiểu chuyện. Vẫn mong các vị đừng trách.
Tam trưởng lão đối mặt với ba người Thạch Mục, chắp tay nói.
- Không có vấn đề gì.
Đại trưởng lão lắc đầu, nói.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, liếc mắt nhìn Bạch Hồng, sau đó rất nhanh liền dời ánh mắt đi.
- Tam trưởng lão, về chuyện ta vừa nói, ngươi thấy như thế nào?
Đại trưởng lão hỏi lần nữa.
Bạch Phi trầm ngâm một lát, mở miệng nói:
- Ta cho rằng đề nghị của trưởng lão Thạch Mục có lý. Đại điển tiếp nhận chức vụ tộc trưởng là chuyện lớn nghìn năm không có của tộc ta. Nếu như không tổ chức lớn một chút, ngược lại có vẻ như chúng ta lòng dạ hẹp hòi.
Thạch Mục liếc mắt nhìn Bạch Phi, có chút vô cùng kinh ngạc.
Đại trưởng lão trầm mặc một chút, gật đầu nói:
- Nếu tam trưởng lão cũng đồng ý mời các tộc, vậy chuyện này liền dựa theo lời trưởng lão Thạch Mục nói để làm đi.
- Cảm ơn đại trưởng lão.
Thạch Mục nói.
Nhị trưởng lão nghe vậy khẩn trương, nói:
- Trưởng lão Thạch Mục, chuyện này ngươi nên suy nghĩ lại đi. Ngàn vạn đừng nên biến khéo quá thành vụng...
Nếu như đến lúc đó không có bao nhiêu người tham gia, đại điển sẽ rơi vào cục diện xấu hổ. Danh vọng của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc bị hao tổn. Thạch Mục mới nhậm chức tộc trưởng sợ rằng danh vọng sẽ lập tức giảm lớn.
- Nhị trưởng lão yên tâm. Trong lòng ta hiểu rõ.
Thạch Mục cười nhạt nói.
- Được rồi.
Nhị trưởng lão thấy vậy, thở dài, không lại nói cái gì.
- Nếu phải mời các tộc, thời gian tổ chức đại điển cũng phải rời lại một chút. Liền quyết định ở ba tháng sau đi. Chỉ có điều mời người nào, cần phải cẩn thận cân nhắc một phen.
Đại trưởng lão nói.
- Những chuyện này cứ giao cho đại trưởng lão an bài. Chỉ có điều chỗ của ta có vài người, vẫn mong đại trưởng lão mời giúp.
Thạch Mục lật tay lấy ra một miếng ngọc giản. Trong tay hắn hiện ra ánh sáng trắng, nhanh chóng khắc ở phía trên. Sau mấy hơi thở, hắn đã khắc xong, đưa lại cho đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nhận lấy, thần thức đảo qua. Trong mắt hắn nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều chú ý tới thần sắc biến hóa của đại trưởng lão, ánh mắt cũng thoáng động.
- Được, trưởng lão Thạch Mục yên tâm.
Đại trưởng lão gật đầu nói.
- Ta vừa đột Phá Thần cảnh, cần một ít thời gian để củng cố tu vi. Nếu như không có chuyện gì khác, vậy ta liền cáo từ.
Thạch Mục nói.
- Cái này là đương nhiên. Nếu như ở trên phương diện tu vi có vấn đề gì, trưởng lão Thạch Mục còn muốn hỏi mấy người chúng ta, có thể truyền tin cho chúng ta bất cứ lúc nào. Mấy người chúng ta tuy rằng thực lực không mạnh, chỉ có điều thấm nhuần Thần cảnh nhiều năm, cũng có một chút cách nhìn độc đáo.
Nhị trưởng lão lập tức nói.
- Được. Nếu có cần, đến lúc đó vẫn phải làm phiền tới ba vị.
Thạch Mục khẽ gật đầu, biểu thị cảm ơn, sau đó đi về phía bên ngoài.
Ba người đại trưởng lão cũng không có ở lại chỗ này lâu. Tất cả rất nhanh đã rời khỏi đó.
Thạch Mục rất nhanh trở lại động phủ Tứ Đà Phong của mình.
Sau khi rời khỏi hồi lâu, ở đây thật ra không có bất kỳ biến hóa nào. Cũng không thấy có bụi bặm. Hiển nhiên ở đây thường xuyên có người quét dọn.
Chỉ có điều bên ngoài đại điện cũng không hộ vệ đứng chờ. Chắc hẳn khoảng thời gian trước, thời điểm Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc gặp biến cố, bọn họ đã được điều đi.
Thạch Mục cũng không có quan tâm những, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, động phủ trên cửa chính hiện ra một mảnh ánh sáng trắng, lập tức từ từ tản ra, cửa lớn từ từ mở ra.
Hắn đi vào động phủ. Cửa lớn chậm rãi đóng lại.
- A!
Lúc này Thạch Mục mới thở phào một hơi, trấn tĩnh lại.
Vừa buông lỏng, mệt nhọc tích lũy ở trong bí cảnh mấy ngày qua lập tức giống như dời núi lấp biển vọt tới. Hắn liền muốn ngã xuống giường, ngủ thêm ba ngày.
- Thạch Đầu, ngươi ở trong bí cảnh kia đã gặp phải chuyện gì vậy? Khẳng định không chỉ đơn giản giống như những lời ngươi vừa nói. Nhanh nói cho ta nghe đi.
Thải Nhi quấn quít lấy Thạch Mục, không cho hắn nghỉ ngơi, kêu gào ầm ĩ.
Thạch Mục bị quấn lấy, không có cách nào khác, đành phải kể sơ qua những chuyện mình gặp phải ở bên trong đó một lượt, hoàn toàn không giấu diếm cái gì.
- Oa, oa...
Thải Nhi nghe đến nhập thần, thỉnh thoảng cả kinh chợt kêu lên một tiếng.
- Không ngờ ngươi ở bên trong gặp phải nhiều chuyện như thế. Còn ăn bảy quả Nguyệt Thần...
Thải Nhi chặc lưỡi, bộ dạng đầy vẻ hâm mộ.
- Đúng rồi. Ở đây, ta vẫn để lại nửa quả Nguyệt Thần, cho ngươi ăn. Bây giờ tu vi của ngươi cũng đến Thánh Giai đỉnh phong. Thử xem có thể dựa vào nửa quả Nguyệt Thần này để tiến giai Thần cảnh được hay không.
Thạch Mục lật tay lấy ra một nửa quả Nguyệt Thần còn sót lại, ném cho Thải Nhi.