Số lượng người trong đội khách này đã vượt quá một trăm. Dẫn đầu chính là một người thanh niên mặc cẩm bào. Hắn tướng mạo bình thường, dáng người trung bình, thoạt nhìn vô cùng bình thường. Chỉ là đôi mắt lấp lánh có thần. Bên trong lại lộ ra một sự khôn khéo.
- Không nghĩ tới tiểu tử Thư Hữu Kim này cũng tới.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, lập tức cười nói.
Ở phía sau Thư Hữu Kim là vài lão già tóc bạc khí tức thâm trầm. Trên người tất cả bọn họ đều mặc trường bào bằng gấm màu đỏ sậm. Phía trên thêu từng hình vẽ đồng tiền cổ hình tròn.
Ngoại trừ những người này ra, một số người khác có tướng mạo đều trẻ hơn một chút. Chỉ có điều tu vi dường như đều không kém.
- Đây là Phi Thiên Thử Nhất Tộc?
Trong đám người bỗng nhiên có người kêu lên.
- Chính là quần tộc giàu có nhất, đông đúc nhất của tinh vực Thiên Hà sao?
- Bọn họ lại có thể cũng tới...
Trong đám người, những tiếng thán phục liên tiếp vang lên. Trong đó còn kèm theo tiếng tộc nhân của Di Thiên Cự Viên cười thoải mái.
- Thạch huynh, chúc mừng chúc mừng.
Thư Hữu Kim cùng mấy tóc bạc lão già đi tới trên thạch đài, nhìn Thạch Mục đang chào đón, vừa cười vừa nói.
- Thư huynh, thực sự đã lâu không gặp, đã lâu không gặp.
Thạch Mục cười đáp.
- Ha ha! tốc độ Thạch huynh tiến cảnh thật sự khiến cho người ta thấy phải thán phục. Nhanh như thế đã tiến vào Thần cảnh.
Thư Hữu Kim quan sát Thạch Mục một hồi, cười nói.
Lời này vừa nói ra, mấy người phía sau Thư Hữu Kim đều biến sắc, nhìn nhau mấy lần.
- Mấy vị này là...
Thạch Mục từ chối cho ý kiến mỉm cười. Ánh mắt hắn đảo qua ở trên người mấy người này, mở miệng hỏi.
- Những người này đều là lão nhân trong tộc. Sau khi nghe ta nói về chuyện của Thạch huynh, bọn họ muốn đi theo gặp.
Thư Hữu Kim vuốt tay, bất đắc dĩ nói.
Thạch Mục lập tức hiểu được. Tất nhiên là trong tộc Thư Hữu Kim không tin tưởng vào thực lực của Thạch Mục, mới phái những tộc nhân thế hệ trước đến đây tra xét.
- Các vị tiền bối cảm thấy thế nào?
Thư Hữu Kim nghiêng người, nhìn về phía những lão nhân kia hỏi.
- Khả năng quan sát của thiếu chủ không tầm thường. Vị Thạch tộc trưởng này quả thực không tầm thường. Trong tộc của ta có thể kết giao, thật sự là chuyện may mắn.
Một lão già gầy gò dẫn đầu chỉ thoáng trầm ngâm một lát, sau đó mở miệng nói.
- Thiếu chủ?
Thạch Mục có chút kinh ngạc nhìn về phía Thư Hữu Kim, mở miệng hỏi.
- Cái này... Sau này sẽ giải thích.
Thư Hữu Kim lại chỉ lắc đầu, nói.
- Mọi người ngồi xuống trước đã. Đại điển này sắp bắt đầu.
Thạch Mục cũng không có hỏi tới, nói.
Thư Hữu Kim chậm rãi đi tới vị trí bên cạnh Phương Trăn. Khi nhìn thấy vẻ mặt Quý Phóng Ưng giống như màu gan heo, đang đứng ở một bên, cũng không để ý tới hắn, trực tiếp ngồi xuống, cùng Phương Trăn rảnh rỗi trò chuyện.
Lúc này, Quý Phóng Ưng đã sớm vạn phần hối hận, xấu hổ vô cùng.
Hắn làm sao dự đoán được, Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc đã lâu không xuất thế, có thể dựa vào một tộc trưởng Nhân tộc không mấy thu hút, lại dẫn tới hơn mười Yêu tộc bên trong Thiên Hà bao gồm cả ba tộc Phi Thiên Thử, Tử Tinh Ma Ngưu và Xích Viêm Mãnh Hổ tới đây.
Chỉ có điều cho dù có hối hận tới xanh ruột, lúc này bảo hắn tự mình rời đi, hắn cũng không chịu.
Nếu lúc này trở mặt cùng Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, chỉ sợ hơn mười Yêu tộc này cũng sẽ không lui tới với Huyền Chuẩn Tộc bọn họ nữa. Đến lúc đó tộc quần bọn họ suy sụp xuống, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Quý Phóng Ưng liền cố gắng đổi lại thành khuôn mặt tươi cười, phẫn nộ đứng ở bên phải của tất cả tộc trưởng.
Trong lúc này, mặt trời lên cao giữa bầu trời. Đã đến giờ lành. Đại trưởng lão từ trên ghế ngồi đứng lên, chống trượng gỗ đi tới giữa thạch đài, cao giọng đọc cáo văn tế thiên.
- Thư huynh, xem ra ba tộc Thiên Phượng, Địa Long và Bàn Quy chắc chắn sẽ không phái sứ giả đến đây.
Phương Trăn nhìn Thư Hữu Kim, có chút tiếc nuối nói.
- Điều này thật ra không có gì là kỳ quái. Từ sau khi Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc tránh đời, ba tộc này vẫn đang tích lực lượng, muốn trở thành Yêu tộc đứng đầu Thiên Hà. Hiện tại Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ở dưới sự dẫn dắt của Thạch huynh một lần nữa lại xuất hiện. Bọn họ tất nhiên là không muốn nhìn thấy. Huống hồ lúc này liên quân ba tộc ở tiền tuyến đang căng thẳng. Chỉ sợ cũng không rảnh bận tâm tới nơi này.
Thư Hữu Kim thản nhiên nói.
- Thế nào, Thiên Đình bên kia tăng binh lực sao?
Tin tức của Phương Trăn không nhanh nhạy bằng Thư Hữu Kim. Hắn còn không biết chuyện này.
- Cái này cũng không biết được rõ ràng. Chỉ là trạng thái ban đầu kìm chế lẫn nhau, sợ rằng sẽ không duy trì liên tục được thời gian quá dài. Những lão nhân trong tộc chúng ta cũng ngửi được mùi vị nguy hiểm, mới thử đặt tiền đặt cược đến bên phía Thạch huynh. Thạch huynh nhanh chóng tiến vào Thần cảnh như thế, thật ra là một niềm vui ngoài ý muốn. Ta nghĩ, những lão gia hỏa trong tộc của ta chắc chắn sẽ không tiếp tục có nghi ngờ gì khác nữa.
Thư Hữu Kim vừa cười vừa nói.
Dứt lời, hắn đưa mắt chuyển về phía Thạch Mục bên kia.
Sau khi đọc xong cáo văn, đại trưởng lão chính thức tuyên bố, do Thạch Mục tiếp nhận chức vụ tộc trưởng của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc.
Sau khi Thạch Mục tế lễ tổ tiên Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, trịnh trọng tiếp nhận từ trong tay đại trưởng lão tín vật của tộc trưởng.
Hắn xoay người lại, đi đến giữa thạch đài, một tay giơ cao tín vật của tộc trưởng, cao giọng tuyên bố:
- Ta Thạch Mục kế thừa huyết mạch Bạch Công, tiếp nhận chức vụ tộc trưởng của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, sẽ làm tuân theo di chí của lão tổ, liên minh với vạn chúng trong tinh vực, xông lên Thiên Đình, giết hết vạn tiên!
Thạch Mục nhấn mạnh hai câu cuối cùng, hoàn toàn chấn động trời cao, ở trên quảng trường không ngừng vang vọng.
Các tộc nhân của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc nghe được lời này, phẫn uất đè nặng ở trong lòng đã lâu, vào giờ phút này hoàn toàn bạo phát ra. Trong huyết mạch, áp chế bất phục, bản tính cương quyết không tuân theo nhất thời cũng được phóng thích ra ngoài.