Huyền Giới Chi Môn

Chương 1216: Nội gian (2)



Thạch Mục gọi đại trưởng lão đang muốn rời khỏi đó.

- Tộc trưởng, có chuyện gì?

Đại trưởng lão dừng bước. Chờ mọi người đi rồi, lúc này hắn mới lên tiếng hỏi.

- Chỗ của ta quả thật có chuyện cần đại trưởng lão đi làm.

Thạch Mục đi tới bên cạnh đại trưởng lão, môi thoáng động, truyền âm nói mấy câu.

Trên mặt đại trưởng lão lộ ra vẻ cả kinh.

- Tộc trưởng yên tâm. Chuyện này ta nhất định sẽ thực hiện thỏa đáng.

Hắn trầm giọng nói.

- Được.

Thạch Mục gật đầu, đi tới chỗ ngồi, ngồi xuống.

Sau gần nửa ngày, tất cả những người đang ở bên ngoài lục soát đều đã quay về.

Các nhân vật đầu não của liên minh lại tập trung đến đại sảnh, chờ đợi mệnh lệnh của Thạch Mục.

Chỉ có điều Thạch Mục thân là chủ tọa, lại đang nhắm mắt ngồi im, hoàn toàn không có ý định sẽ mở miệng nói chuyện.

Mọi người tuy rằng cảm thấy kỳ quái, chỉ có điều cũng không tiện hỏi thăm. Tất cả đành phải ngồi ở một bên.

Thời gian trôi qua từng chút một. Lại qua gần nửa canh giờ, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Đó lại là đại trưởng lão.

Thạch Mục mở mắt, nhìn sang.

Đại trưởng lão thoáng gật đầu, đi tới ngồi xuống ở một bên.

Trong mắt Thạch Mục lộ ra sự thả lỏng, cất giọng nói:

- Vừa vị cô nương kia tuy rằng không biết nhiều lắm đối với hướng đi của Thiên Đình và ba tộc. Chỉ có điều ta sau khi suy nghĩ, thấy bọn họ vô cùng có khả năng đi tới chủ tinh của Bàn Quy tộc, Vũ Nham Tinh.

- Vũ Nham Tinh? Chỗ đó cách nơi này không quá xa. Hơn nữa đại trận hộ tinh của Bàn Quy Tộc nổi tiếng ở tinh vực Thiên Hà. Nếu như ba tộc thất bại thảm hại, quả thực vô cùng có khả năng đi vào trong đó.

Một trưởng lão Thần cảnh của Phi Thiên Thử Tộc mở miệng nói.

Những người khác cũng đều gật đầu.

- Nếu tất cả mọi người đã cho là như vậy, truyền mệnh lệnh xuống, chiến hạm đi tới Vũ Nham Tinh!

Thạch Mục trầm giọng hạ lệnh.

- Vâng!

Mệnh lệnh truyền xuống tiếp, năm chiếc chiến hạm rất nhanh liền thay đổi phương hướng, bay về phía Vũ Nham Tinh.

Một khắc đồng hồ sau.

Thạch Mục và đại trưởng lão đi tới phía trước một gian mật thất phía dưới cùng của chiến hạm, đẩy cửa tiến vào.

Bên trong gian phòng có chút tối tăm. Nhưng hai người Thạch Mục cùng đại trưởng lão tất nhiên có thể thấy rõ tất cả mọi thứ ở trong phòng.

Ở bên trong gian phòng cũng đặt ba chiếc ghế. Trên ghế có ba người ngồi.

Từ khí tức phát ra từ trên người của ba người này, có thể phán đoán được, ba người cũng chỉ là tồn tại Thánh Giai.

Chỉ có điều nếu như từ hình dạng và trang phục lại có thể thấy được rõ ràng, một người trong đó chính là một con Viên Yêu, một người chính là Thử Yêu. Còn có một người khác, chính là Mã Yêu.

Trên đầu mỗi người đều bị một vòng sáng màu đỏ sậm bao phủ, ánh mắt trống rỗng, hình như mất đi ý thức, hoặc là bị người ta thi triển lấy bí thuật khống chế thần hồn.

- Như vậy là tốt rồi. Không nên giết bọn họ. Khống chế tốt bọn họ là được.

Ánh mắt Thạch Mục chậm rãi đảo qua trên người của ba người này, gật đầu nói.

Ba người này, chính là gian tế Thiên Đình đã được nhắc tới trong ngọc giản Kim Tiểu Sai đưa cho hắn.

- Không ngờ, Thiên Đình lại cho người tới nằm vùng trong liên minh chúng ta.

Đại trưởng lão than thở.

- Như vậy mới là bình thường. Lúc đầu, Nam Cung Cảnh kia đến đây quấy rối, chính là vì phá hủy liên minh. Sau đó, kế hoạch không thành, hắn tất nhiên phải cài người vào nằm vùng, theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta. Hoặc nói, những gì trước mắt, cũng đã sớm được an bày, cũng không phải là không có khả năng.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, nói.

Đại trưởng lão khẽ gật đầu.

- Tộc trưởng, ngươi sớm đoán được Thiên Đình cài cơ sở ngầm nằm vùng ở trong liên minh, dọc đường điều tra cẩn thận, lúc này mới điều tra ra được ba người bọn họ sao? Tộc trưởng thực sự là thần cơ diệu toán.

Hắn kính phục vô cùng nói.

Miệng Thạch Mục há hốc, khóe miệng co giật vài cái.

- ... Không kém bao nhiêu.

Hắn hàm hồ nói.

- Đúng rồi. Về việc bọn họ và Thiên Đình liên lạc như thế nào, đại trưởng lão đã điều tra rõ ràng chưa?

Thạch Mục ho khan một tiếng, hỏi.

- Đã điều tra ra được. Chỉ dùng trận bàn đưa tin để truyền lại tin tức.

Đại trưởng lão phất tay lấy ra ba trận bàn màu trắng.

- Được rồi. Đại trưởng lão vẫn nên dùng bí thuật của ngươi khống chế tốt ba người bọn họ, truyền tin tức giả về phía Thiên Đình, mê hoặc đối phương. Đừng để cho Thiên Đình nắm giữ được hướng đi của chúng ta.

Thạch Mục nói.

- Tộc trưởng yên tâm.

Đại trưởng lão nói.

- Như vậy việc còn lại giao cho đại trưởng lão.

Thạch Mục nói một tiếng, xoay người đi về phía bên ngoài.

Hắn lập tức đi tới chỗ của Kim Tiểu Sai. Hắn muốn nói bóng nói gió hỏi thăm một ít chuyện về Tây Môn Tuyết, Thiên Đình.

Nhưng tu vi Kim Tiểu Sai tuy rằng không bằng hắn, nhưng tâm tư giả dối, vô cùng giảo hoạt.

Kết quả sau khi nghiên cứu tìm hiểu, hắn không những không thể nghe được tin tức gì hữu dụng, trái lại bản thân thiếu chút nữa đi vào cái bẫy của Kim Tiểu Sai. Hắn chỉ đành xám xịt rời đi trước ánh mắt bỡn cợt của Kim Tiểu Sai.

Sau khi Thạch Mục trở lại gian phòng của mình, hít sâu một hơi, cười khổ lắc đầu. Sau đó, hắn ngồi xuống khoanh chân.

Muốn đến Vũ Nham Tinh còn phải tốn hơn mười ngày. Trong khoảng thời gian này cũng không thể lãng phí.

Sau một lúc lâu, trên người hắn hiện ra một tầng ánh sáng màu vàng, lập tức hóa thành hỏa diễm màu vàng, hừng hực thiêu đốt. Đó chính là Hạo Thiên Thánh Diễm.

Hạo Thiên Thánh Diễm lưu chuyển xung quanh thân thể Thạch Mục, giống như nước mềm chảy nhẹ.

Lại tĩnh tọa như thế bảy tám ngày, Thạch Mục chợt mở mắt ra.

Hắn bấm tay bắn ra. Một đám Hạo Thiên Thánh Diễm bay ra, hóa thành một đại mãng hỏa diễm dài mấy trượng, lao nhanh ở trong phòng, trong miệng phun lưỡi rắn, răng nanh sắc bén, hình như muốn cắn người khác. Bộ dạng vô cùng sống động.

Hắn khẽ quát một tiếng, chỉ một ngón tay, thân thể đại mãng hỏa diễm lộn một cái, biến thành một con mãnh hổ hỏa diễm, chạy chậm trên không trung, trong miệng phát ra tiếng gầm trầm thấp, dường như mãnh hổ thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.