Huyền Giới Chi Môn

Chương 1231: Nội gian (1)



Hãn Chiết cười lạnh một tiếng, ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía tấm bia đá màu đen kia. Hai tay hắn đều để ở trước người, liên tiếp bấm động pháp quyết.

Ở trong bàn tay còn lại, từng đường vân màu vàng nổi lên. Từ đó truyền ra một khí tức nóng bức vô cùng, so với hỏa diễm vừa thiêu đốt hủy đám thi thể còn lại, càng nóng hơn gấp mấy lần.

Một tiếng động nhỏ vang lên.

Trên lòng bàn tay hắn đồng thời sáng lên hai ngọn lửa màu đỏ đậm. So với ánh sáng trên tấm bia đá không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần.

Chỉ thấy hai tay hắn mở ra, nhẹ nhàng đẩy về phía bia đá màu đen.

Nhưng mà hai tay hắn còn chưa va chạm vào mặt ngoài của tấm bia đá, tia sáng màu vàng trên tấm bia đá lại đột nhiên đại thịnh, bừng lên. Ở vòng ngoài hiện ra một tầng ánh sáng màu vàng, chắn hai tay của hắn ở bên ngoài.

- Hừ!

Hãn Chiết hừ lạnh một tiếng, lực lượng ngọn lửa màu đỏ đậm trên hai tay lại tăng lên gấp đôi, thiêu đốt về phía màn ánh sáng màu vàng.

- Phụt phụt phụt.

Trên màn ánh sáng màu vàng vang lên những tiếng động lạ. Từng sợi sương mù màu trắng từ trên đó bay lên.

Bị hỏa diễm thiêu đốt trong nháy mắt, màn ánh sáng màu vàng lại giống như có sinh mệnh, bỗng nhiên chấn động. Từng ám văn màu vàng từ dưới đáy màn ánh sáng kéo lên, rất nhanh lấp đầy toàn bộ màn ánh sáng.

Những ám văn màu vàng liên kết với nhau, ở trên màn ánh sáng tạo thành một đường vân đồ đằng huyền quy với phong cách cổ xưa.

Đường vân đồ đằng huyền quy vừa xuất hiện, những tiếng động kỳ lạ trên màn ánh sáng lập tức ngừng lại. Ngay cả khói trắng xuất hiện trước đó cũng đều biến mất không thấy.

Hãn Chiết thấy thế liền nhướng mày. Mười ngón tay đặt ở trên màn ánh sáng bỗng nhiên cong lại, giống như ưng trảo, chụp lấy phía trên màn ánh sáng.

Ở đầu mười ngón tay của hắn có từng ngọn lửa màu đỏ đậm rất nhỏ, giống như từng con rắn đỏ bơi lượn, theo mười ngón tay của hắn quấn xuống, chui về phía trên màn ánh sáng.

Đồ văn huyền quy trên màn ánh sáng nhất thời run lên, vang lên những tiếng tích tích rất nhỏ. Từng luồng sương mù màu xanh từ đó xông ra.

Chỉ một lát sau, trên màn ánh sáng xuất hiện mười cái lỗ nhỏ tròn vo.

Sau khi mười ngón tay của Hãn Chiết xuyên qua màn ánh sáng, lập tức phun ra hỏa diễm cường đại, thiêu đốt kịch liệt ở phía dưới màn ánh sáng.

Chỉ thấy mười cái lỗ nhỏ này theo hỏa diễm mãnh liệt thiêu đốt, thật nhanh khuếch trương lớn hơn. Màn ánh sáng giống như băng bị tan chảy.

Hãn Chiết thấy thế, khóe miệng cong lên hiện ra một nụ cười mỉm. Hắn thu lại hỏa diễm trong tay đi tới phía trước bia đá màu đen.

Bàn tay hắn đưa về phía trước tìm kiếm. Lòng bàn tay hiện ra một tầng băng cứng màu trắng, rất nhanh đã lan tràn về phía bia đá màu đen.

Gần như chỉ là trong chớp mắt, cả mặt tấm bia đá bị đống cứng lại.

Sau đó, bàn tay hắn nắm chặt, biến chưởng thành quyền. Trên tay thoáng cái dấy lên lửa mạnh cháy hừng hực. Chợt hắn đập mạnh về phía tấm bia đá.

- Ầm.

Một tiếng động thật lớn vang lên.

Hai loại lực lượng cực nóng cùng lạnh va chạm vào nhau kịch liệt, nhất thời muốn nổ tung lên.

Hàn băng màu trắng bao bọc bia đá màu đen, phân tán ra bốn phía nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn bay vụt ra tám phương.

Ánh mắt Hãn Chiết dừng lại một lát ở những mảnh dád vịn trên mặt đất. Hắn trở tay lấy ra một tinh thạch màu đen, đặt ở vị trí bia đá màu đen.

Cái tinh thạch màu đen này vừa được để xuống, liền lóe sáng lên, phát ra một mảnh ánh sáng màu vàng đất.

Cùng lúc đó, góc tây bắc trên sa bàn trong đại điện hình năm cạnh của Bàn Quy Tộc, một khối bia đá màu đen bỗng nhiên lóe lên. Ánh sáng nhất thời tắt.

Lục Quỳ Chung đang khoanh chân nhắm mắt ngồi ở trên cạnh chợt có cảm giác. Hắn nhướng mày, hai mắt bỗng nhiên mở ra, nhìn về phía góc tây bắc trên sa bàn, đã thấy mấy khối đá ở nơi đó đều có ánh sáng, hoàn toàn không có chút gì đặc biệt.

- Quái...

Lục Quỳ Chung nghi ngờ lắc đầu, lẩm bẩm.

...

Bên ngoài Vũ Nham Tinh, trên một chiếc chiến hạm.

Hai người Nam Cung Cảnh cùng Bì Lô đứng sóng vai, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía tinh vân màu vàng bên ngoài Vũ Nham Tinh.

- Bắt đầu.

Trên mặt Bì Lô lộ ra ý cười, âm thanh có chút khàn khàn nói.

Lúc này trên mặt Nam Cung Cảnh cũng đã không còn vẻ u sầu nữa. Hắn chỉ vào nơi nào đó của mảnh tinh vân màu vàng này, phân phó Tây Môn Tuyết nói:

- Triệu tập hạm đội di chuyển về bên kia, chuẩn bị đánh mạnh.

- Vâng.

Tây Môn Tuyết đáp.

Ánh mắt nàng nhìn lại về phía bên đó, chỉ thấy hoàng quang phía ngoài chỗ tinh vân này càng thêm mơ hồ, có vẻ có chút tan ra. Nhưng nếu không phải là người có thị lực hơn người hoặc chưa từng điều tra tỉ mỉ, lại căn bản không phát hiện ra được.

Tây Môn Tuyết điểm mũi chân một cái, từ trên chiến hạm này bay vút lên trời cao, lao ra trận tuyến phía trước chiến hạm.

Ai cũng không chú ý tới, lúc bay tới giữa không trung, bàn tay Tây Môn Tuyết giấu ở trong tay áo bấm một pháp quyết không biết tên. Một cái vòng kim quang thoáng lóe lên, lập tức biến mất.

...

Trong biển sao mịt mờ, năm chiếc chiến hạm hình tròn, đang nhanh chóng chạy về phía Vũ Nham Tinh.

Thạch Mục đang cùng đám người đại trưởng lão đứng ở trên đài chỉ huy nói chuyện với nhau. Bỗng nhiên hắn nhướng mày, xoay người trở về bên trong phòng của chiến hạm.

Tiến vào gian phòng có bố trí kết giới kia, Thạch Mục liền thấy Kim Tiểu Sai đang lấy một tư thế có chút mị hoặc, nằm nghiêng ở một bên, trang phục trước ngực hơi kéo xuống, lộ ra một chút phong cảnh kiều diễm.

- Thế nào?

Thạch Mục mở miệng hỏi.

- Vừa có tin tức qua, nói hộ tinh đại trận của Bàn Quy Tộc sắp bị phá.

Kim Tiểu Sai đáp.

- Bàn Quy Tộc nổi danh về đại trận phòng thủ kiên cố, làm sao sẽ đột nhiên không thủ được?

Trong lòng Thạch Mục cả kinh, hỏi tới.

- Cái đó thì ta cũng không biết. Dù sao tin tức ta đã truyền đến.

Kim nhỏ trâm cài nhún vai, nói.

Thạch Mục ở tại chỗ suy nghĩ một lát. Sau đó hắn không nói gì nữa, xoay người ra khỏi, một lần nữa đi tới trên đài chỉ huy.

- Tộc trưởng, xảy ra chuyện gì?

Đại trưởng lão thấy thần sắc hắn khác thường, mở miệng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.